Là mình, đã quá vội vàng.
- Hôm nay Cao Nhược còn nghe Trọng Huyền chân nhân nói, những ngày gần đây ở phương Đông có vương khí bay lên. Xác nhận là có danh thần lương soái phụ tá, trong vòng mười năm, có thể thành bá chủ Đông Nam. Mà Khổng Dao kia bởi vì có người của Khổng gia liên quan đến, nên có suy mệnh quấn thân. Hôm nay trốn thoát, kỳ uy tất nhiên là có thể chiếu sáng tứ hải. Khổng gia chủ cũng là người biết thuật số, nên có thể biết lời ấy thật giả như thế nào. Quốc sư hắn cũng sẽ không nói bừa.
Khổng Lệ khẽ giật mình, xa xa nhìn về phía Đông. Trước kia chưa phát giác ra, lúc này lại lờ mờ nhìn thấy, phảng phất là có một mảnh xích hồng vân hà đang ở hướng đông phất phới.
Danh thần còn không biết là ai, nhưng lương soái nhất định chính là chỉ Khổng Dao.
Lại nhìn Diêu Quang, quả nhiên là sáng lạn khiết bạch, không có chút khí đen nào.
Trong nội tâm gấp rút, Khổng Lệ rồi lại cảm giác không đúng. Tông Thủ kia mặc dù là thắng, cũng không thể trốn thoát sát cục, như thế nào lại có cục diện như vậy?
Chính mình có Đạo Nho hai nhà chi viện, bệ hạ chẳng lẽ sẽ không cố kỵ?
Lại nghe Cao Nhược lo lắng nói:- Ban đêm hôm nay còn có tin tức. Một bộ Chân Vũ Thất Tiệt kiếm trận của Đạo Linh khung cảnh, bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ, ở Huy Châu đã toàn quân bị diệt. Chỉ là còn chưa được chứng minh.
Lời còn chưa dứt, trong điện liền truyền ra một tiếng cười ha ha. Mọi người đưa mắt nhìn qua, đúng là thanh niên Khổng gia vừa mới nói kia.
Khi Vô Cực mơ mơ màng màng thanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy là hai mắt mờ mịt.
Mắt nhìn bốn phía, đều là thạch bích bóng loáng vẽ đầy đạo gia kinh văn.
Hốt hoảng trong nháy mắt, Vô Cực mới phát giác nơi này, đúng là động phủ ở Đạo Linh khung cảnh của hắn.
Nhưng vì sao mình lại ở nơi này?
Lúc này mình hẳn là ở Huy Châu kia, chuẩn bị suất lĩnh bảy ngang Tử Lân Diễm Thương kỵ, công diệt Huyết Vân kỵ quân của Tông Thủ kia sao?
Nhíu nhíu mày, Vô Cực mới phát hiện nguyên hồn trong cơ thể mình, là cực độ hư thiếu.
Cơ thể tứ chi, cũng là có chút suy yếu, phảng phất là đã lâu lắm rồi không hoạt động.
Linh niệm khẽ động, Vô Cực liền đã biết nguyên do. Đây là nguyên thần thứ hai mà hắn an trí trong động phủ của mình để uẩn dưỡng, còn có nhục thai dự phòng.
Không khỏi là nhíu nhíu mày, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lúc này có thể khiến cho nguyên thần thứ hai tỉnh lại, trừ phi là bản thể của mình đã tiêu vong.
Trước tiên, trong lòng Vô Cực là vô cùng tức giân! Rốt cuộc là người phương nào dám hạ độc thủ như vậy?
Hắn lúc này mặc dù là vẫn còn sống, nhưng bản thể tiêu vong, tổn thất vô cùng trầm trọng, cũng giống như là đã chết vậy.
Một nửa nguyên thần mất đi, trực tiếp khiến cho gần một ngàn năm thọ nguyên của hẳn tổn hại mất một nửa.
Mà khối nhục thai, tuy là dùng huyết nhục bản thân đào tạo mà thành. Nhưng nếu muốn đạt tới tình trạng như trước kia, linh nhục hoàn toàn hợp nhất, chỉ sợ cần mấy trăm năm, mấy ngàn năm cũng khó thành!
Hắn là một trong những chấp sự của Đạo Linh khung cảnh, cho dù là Ma Môn muốn xuống tay với hắn, cũng cần cẩn thận đánh giá.
Lại rốt cuộc là ai mà lớn mật như thế, không sợ Đạo Linh khung cảnh trả thù!
Huống chi trong tay hắn, càng có đủ kỵ quân công thành diệt quốc!
Suy nghĩ một chuyến, trong đầu Vô Cực liền lướt qua tên của một người – Tông Thủ.
Chỉ có một vị này, mới sẽ không sợ hãi Đạo Linh khung cảnh. Cũng chỉ có người này, mới có lý do động thủ.
Như vậy bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ do hắn quản hạt kia, lúc này có còn tồn tại nữa hay không?
Trong lòng căng thẳng, Vô Cực đúng ngồi không yên. Trực tiếp đứng dậy, hướng ra ngoài cửa bước đi.
Mà vừa mới từ trong động phủ đi ra, Vô Cực cũng cảm giác hào khí của Đạo Linh khung cảnh hôm nay là quái dị vô cùng.
Dĩ vãng là tường hòa an bình, nhưng hôm nay có rất nhiều đệ tử, hoặc là vội vàng bôn tẩu, thần thái vô cùng lo lắng. Hoặc là lòng đầy căm phẫn, nhao nhao nghị luận.
Từng đạo ánh mắt hướng về phía hắn nhìn qua. Có đồng tình thương hại, cũng có phẫn hận khinh thị đấy.
Trong nội tâm của Vô Cực một lần nữa trầm xuống, ngự không mà đi. Bất quá một lát, đã đến trước một chỗ thạch điễn rộng lớn.
Điện tên Đạo Cực, khi Vô Cực bước vào, vừa chỉ cảm thấy không khí nơi này càng là sâm lãnh trầm trọng, gần như là cứng lại.
Đạo cung chi chủ Vô Khư Tử đúng là đang chau mày ngồi ở trên cùng.
Bên cạnh còn ngồi mười mấy người, đều là những trưởng lão chấp sự ở trong Đạo Linh khung cảnh-
Tiêu Tương Tử cũng ở nơi đây, chỉ là lúc này đã không còn lãnh ngạo như ngày xưa. Mà thần thái cẩn thận, ngồi ở phía dưới nhất.
- Huy Châu đảo kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bản thể kia của ta, vì sao lại vẫn lạc?
Vô Cực vừa bước vào, liền trực tiếp hỏi. Vốn là không hiểu rõ, tự nhiên là muốn hỏi, lý lẽ hùng hồn.
Mọi người trong điện nhìn chăm chú một chút. Đều là im lặng, bất quá thực sự có mấy vị cùng Vô Cực có chút giao hảo, mở miệng giải thích:- Tông Thủ kia đại thắng Dạ Ma, ở Thất Hà sơn, đem Minh Huệ chân nhân cùng bảy vị Chân Vũ Kiếm sĩ của khung cảnh ta nhất nhất chém rụng! Sau đó ban đêm lại chạy mấy ngàn dặm, khiến cho bản thể của Vô Cực ngươi và bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ, toàn bộ đều bị diệt.
Vô Cực nheo mắt, sớm biết là kết quả sẽ như thế. Nhưng lúc này nghe tới, lại vẫn cảm giác là kinh hãi.
Bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ đều tử trận? Còn có thêm Minh Huệ chân nhân cùng một bộ Chân Vũ Thất Tiệt kiếm trận, mà Huyền Đông hai tông chi chủ đi theo kia chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.
Đối với Đạo Linh khung cảnh mà nói, tuy không phải là trời sập xuống, nhưng cũng là tin dữ lớn nhất trong mấy ngàn năm nay.
Lục giai đạo binh của Đạo Linh khung cảnh, bao năm qua tích lũy, tổng số bất quá cũng chỉ có một vạn năm nghìn người. Lúc này đây liền tổn thất gần một nửa!
Càng là tâm thần hoảng hốt, kỳ thật mặc dù cách xa vạn dặm, hắn cùng với bản thể trong lúc đó cũng có một chút tâm thần cảm ứng.
Lúc này ở trong thể nội, trong óc cũng hiện lên một vài hình ảnh. Mấy ngàn thiết kỵ như cuồng đào phách ngạn, tuy nhiên cũng không lay động được bóng người gầy yếu mà giống như cây cột chống trời kia.
- Như thế mà nói, Vô Cực ta lần này là vì đạo môn hy sinh thân mình?
Một câu, khiến cho ở trong thạch điện này, thần tình của mấy vị trưởng lão chấp sự đang nhìn chằm chằm liền giật mình, tiếp đó Vô Cực lại hỏi:- Tông Thủ kia là độc than ngăn cản bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ ta? Như thế nào có thể đỡ được? Bảy ngàn thiết kỵ như thế nào lại toàn quân bị diệt?
Nói những lời này, cũng không phải là chỉ vì chính mình giải vây, mà thật sự là nghi hoặc.
Mặc dù là chiến đấu, cũng có thể phân tán bỏ chạy. Lục giai võ tu, còn có thể ngự không mà đi. Mà Huyền Diễm Kim Lân thú kia lại có thể ngày đi vạn dặm.