Thần Hoàng

Chương 339: Chương 339: Ngộ Thương Điểu(*). (2)




(*) Điểu: ở đây có ý nghĩa thô tục.

Cổ Liệt Không lại cực kỳ lưu manh, cười khổ một tiếng, bay thẳng đến Tông Thủ thỉnh tội:

- Là Cổ Liệt Không chủ quan, khiến tướng sĩ Càn Thiên ta lâm vào hiểm cảnh, thỉnh quân thượng giáng tội!

Tông Thủ lại rộng lượng vung tay lên nói:

- Người có thất thủ, mã có thất đề. Cổ khanh sốt rột hủy kiếm có tội gì? Cũng may chỗ này địa hình đặc dị, mặc dù lại có thú triều lớn thì cũng có thể chống cự.

Tĩnh Đào chân nhân lập tức một hồi im lặng, nghĩ ngợi nói ngươi ngược lại hào phóng, chịu tội như vậy, rõ ràng là cho qua chuyện..

Bất quá lại nhìn kỹ địa hình nơi này, quả như Tông Thủ nói, thích hợp ngăn địch. Bất quá trong nội tâm cuối cùng khó có thể an tâm, trầm giọng nói:

- Điện hạ, Kinh Vân Huyễn Lệnh kia của ta tối đa chỉ có thể sử dụng nửa canh giờ, cũng chỉ có thể phòng được lục giai tinh thú. Mùi của hàm thi kiếm cực thảo lại nhất định sẽ dẫn thất giai tinh thú ra, kính xin điện hạ, sớm vận dụng Nguyên Diệt Nỏ mới được!

- Nguyên Diệt Nỏ?

Tông Thủ nghe vậy, lại ngoài dự liệu của mọi người, lâm vào chần chờ:

- Tựa hồ có chút không ổn.

Tĩnh Đào chân nhân, lập tức một hồi chán nản, thật sự khó có thể lý giải. Ở đây giành giật từng giây, lúc chết đến nơi Tông Thủ rõ ràng còn có thời gian do dự, chính xác là không quả quyết. Cũng không biết người này đến cùng suy nghĩ cái gì!

Chợt bỗng nhiên nghĩ thầm, chẳng lẽ Tông Thủ thật ra là đang lo lắng Nguyên Diệt Nỏ kia tiêu hao quá lớn sao?

Dù sao loại Linh Khí đặc thù này chỉ một lần phát đã cần một quả lục giai thú tinh.

Không khỏi âm thầm xem thường, vốn đối với Tông Thủ đánh giá cực cao, trực tiếp rơi xuống mấy cấp bậc. Rốt cuộc vẫn là xuất thân Yêu tộc, thật sự không phóng khoáng!

Bát quá lúc này lại cần Tông Thủ xuất lực, Tĩnh Đào lại trầm giọng nói:

- Có gì không ổn? Điện hạ, giờ phút này nếu còn không sử dụng Nguyên Diệt Nỏ, sẽ không có cơ hội vận dụng đâu. Ta và các người, đều chết không có chỗ chôn! Nếu điện hạ không nỡ những thú tinh kia, Lăng Vân Tông ta có thể thay ngươi gánh chịu một nửa!

Tông Thủ vẫn mặt mũi tràn đầy vẻ chần trừ:

- Không phải không nỡ thú tinh, chỉ là ta dường như nghe bên ngoài tựa hồ có người đang mắng ta. Nếu như ngộ thương sẽ không tốt.

Tĩnh Đào chân nhân nghe vậy, quả thực hận không thể cho một tát, trùng trùng điệp điệp đánh lên mặt Tông Thủ.

Hắn thân là Linh Sư Hoàn Dương Cảnh không có nghe thấy, phụ cận có rất nhiều cường giả Huyền Vũ, cũng không có phát giác động tĩnh gì. Tông Thủ ngươi võ đạo linh pháp đều không có, từ chỗ nào nghe được tiếng người?

Lại nhịn không được, trong miệng tuôn ra lời thô tục:

- Ngộ thương cái răm? Điện hạ ngươi thật hồ đồ! Lúc này mặc dù Thiên Vương lão tử có đến cũng không thể để ý. Thỉnh điện hạ hạ lệnh, tất cả nhân quả trách nhiệm, đều có Tĩnh Đào ta gánh chịu là được!

Tông Thủ đợi đúng là những lời này, ha ha cười cười. Hướng phía Cổ Liệt Không nói:

- Lời của Tĩnh Đào chân nhân ngươi có nghe không? Cáo tri chư hạm, đừng không nỡ thú tinh, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn! 800 Nguyên Diệt Nỏ kia cũng đừng một lần phát xong, phân ba lần, thay nhau bắn một lượt là được!

Sau khi nói xong, lại bí mật nháy mắt với Cổ Liệt Không.

Cổ Liệt Không cơ hồ nhịn không được, muốn cười khẽ một tiếng. Giờ này khắc này, hắn đã không sai biệt lắm, đoán được tính toán đại khái của Tông Thủ.

Đưa toàn bộ bốn ngàn vân hạm của Đào Vân Chư Thành tới. Chẳng những vô duyên cớ bị coi như tấm chắn, ngăn cản thay đợt thú triều thứ hai mà dưới sự oanh kích của 800 Nguyên Diệt Nỏ lại không biết có bao nhiêu người có thể còn sống sót. Chính xác là âm hiểm đến cực hạn.

Lại cưỡng chế vui vẻ, vẻ mặt nghiêm túc hướng Tông Thủ trùng trùng điệp điệp thi lễ:

- Cổ Liệt Không, nhất định không phụ hi vọng của quân thượng!

Thanh âm ngưng lại, mang theo ý vô cùng kính trọng. Giờ khắc này, Cổ Liệt Không đã chân chính tâm phụ khẩu phục vị Càn Thiên tân quân này rồi.

Mà trong nháy mắt tiếp theo, Cổ Liệt Không liền phóng người lên, lao thẳng tọa hạm của Tông Thủ.

Tông Thủ mỉm cười, tiếp theo nhìn về phía Tĩnh Đào chân nhân cười cười:

- Dựa theo ước định lúc trước chân nhân có thể ưu tiên chọn lựa. Vật nơi này đều có thể tùy ý thu hai thành!

Tĩnh Đào cũng không trì hoãn, đi đầu từ trong đống hàm thi kiếm cực cỏ kia lấy hai mươi gốc, lần này hắn mặc dù xuất lực không nhỏ, thậm chí chịu tiêu hao một kiện thất giai Linh Khí. Bất quá tác dụng lớn nhất dù sao cũng là bên phía Tông Thủ, cuối cùng cũng không có da mặt dày như vậy, lấy đi toàn bộ thảo dược nhiều năm. Chỉ dựa theo giá trị, tự chia cho mình một phần.

Mà chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hạp cốc, bỗng nhiên sáng lên một hồi vầng sáng nóng bỏng. Rồi sau đó toàn bộ Thiên Địa, cũng lần nữa lay động.

Tĩnh Đào sớm đã chú ý, chỉ thấy suốt 300 đạo chùm sáng to lớn đủ mọi màu sắc ngay ngắn bắn ra.

Những nơi đi qua, không khí bị bỏng chấn động. Thổ địa bên dưới cũng lập tức hóa thành đất khô cằn.

Nguyên Diệt Nỏ có thể triệt để dẫn phát bất luận lục giai thú tinh thuộc tính nào, kíp nổ tất cả Tinh Nguyên hóa thành Linh năng tinh thuần áp súc đến mức tận cùng trùng kích ra ngoài.

Thuộc tính của chùm sáng Linh Năng tự nhiên cũng không giống nhau, bất quá lại đều không ngoại lệ, đều có thần uy hủy diệt.

Cơ hồ mỗi một phát, đều tương đương với uy năng tự bạo của lục giai tinh thú! Mặc dù là thất giai tinh thú khi đỉnh phong cũng phải bị thương nặng.

Cơ hồ trong chốc lát, liền khiến tinh thú nơi miệng hang bị trống rỗng hơn phân nửa. Bộ phận còn lại không lập tức tử vong dưới sự trùng kích của Nguyên Diệt Nỏ, tuy nhiên cũng không còn điên cuồng như trước nữa, cặp mắt huyết hồng cũng khôi phục vài phần thanh minh, hiện ra vẻ sợ hãi. Hoảng sợ, nhìn những cự hạm trên không trung.

Tựa hồ cho đến lúc này mới bừng tỉnh, những không thuyền chế từ gỗ trước mắt này tuyệt không phải là con mồi của chúng.

Tiếp theo không quá hai mươi tức, đợt chùm tia sáng thứ hai cũng theo sát tới.

Cũng là 300 bó lực lượng có tính hủy diệt bắn tới miệng cốc. Giây lát sau, mười dặm nơi miệng hang lập tức yên t ĩnh.

Trên mặt đất, nhất thời tất cả đều là thú thi tàn phá. Cơ hồ không còn tinh thú nào có thể còn sống. Tất cả tà vật linh mị, cũng không có cơ hội tới gần đã bị Nguyên Diệt Nỏ, triệt để đánh nát bấy.

Tâm thần căng cứng của Tĩnh Đào lập tức chậm lại. Tuy biết được giờ phút này, vẫn chỉ là bắt đầu của thú triều, thất giai tinh thú còn chưa xuất hiện nhưng không còn lo lắng như trước nữa, chỉ cần 800 khẩu Nguyên Diệt Nỏ này không ngớt không ngừng. Giữ vững vị trí miệng hang này tuyệt không thành vấn đề.

Lập tức cũng không để ý tới nữa, tiện tay phất một cái liền có một đạo dị lực, cầm Càn Khôn Đại trên người thi hài kia vào trong tay.

Dùng linh niệm dò xét xem, cuối cùng lại thất vọng, tiện tay đổ cho Tông Thủ nói:

- Bên trong cực ít đồ, xem ra vị tiền bối này từ trước khi thân vẫn đã có đoán trước rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.