Linh Vi Tử lại cười ha ha:
- Long Nhược a Long Nhược! Xem
ra ngươi thua ở trong tay của Tông Thủ cũng chưa chắc đã không phải là
chuyện tốt. Không giống trước kia kiêu căng ngạo man. Bất quá lần này
ngươi cứ yên tâm! Ngươi cũng biết được tính tình của người sư tôn kia,
là không có lợi không làm đấy. Chưởng giáo các tông ở Vân Giới, có người nào sẽ vì một chút ân oán mà gây chiến? Ân oán tranh đoạt, đơn giản đều chỉ là một chữ ‘Lợi’. Cho nên người cũng chớ coi trọng chính mình quá.
Có biết hôm nay ở Càn Thiên Sơn, đã có hai cái Hoàng giai đại hình linh
thạch khoáng mạch đang thành hình?
Long Nhược lẳng lặng lắng nghe, nghe đến câu cuối cùng, thân hình không khỏi chấn động.
Hai cái đại hình linh thạch khoáng mạch? Tin tức này, hắn xác thực chưa từng được nghe nói, cũng không biết là thật hay giả? Nếu là thật sự,
một khi truyền ra, nhất định là một hồi đại loạn, sẽ làm cho chư tông
Vân Giới lâm vào điên cuồng.
Phải nên biết một cái linh thạch khoáng mạch cỡ trung, đã có thể nuôi một trăm tên lục giai đạo binh.
Sản xuất ra linh thạch cũng ngoài thất giai, cũng có thể cung ứng cho
hai vị cửu giai tu sĩ trở lên bình thường tu hành.
Mà đại
hình khoáng mạch, thì có thể dùng cho ngàn đạo binh! Hoàng giai thượng
đẳng linh thạch, cũng đồng dạng nhiều hơn gấp 10 lần.
Mặc dù
là Thương Sinh Đạo, là đỉnh cấp thế lực có được tam tông lục môn làm trụ cột. Lục giai đạo binh, bất quá cũng chỉ có số lượng 7000 mà thôi.
Chỉ cần hai cái mạch khoáng, liền có thể làm căn cơ của một đại phái!
Mà tính ra toàn bộ Vân Giới, hiện nay cũng chỉ có 4 cái mà thôi.
Trong nội tâm có điều ngộ ra, chính người chưởng giáo sư tôn kia của
mình, nhúng tay vào tranh đoạt bá quyền Đông Lâm, vì chính mình báo thù
bất quá là tìm cớ, mưu đoạt hai cái đại hình khoáng mạch mới là thật.
- Cái đại hình khoáng mạch này, Lăng Vân Tông chúng ta tự nhiên không
có khả năng độc chiếm, không thể không chia cho những tông phái khác một ít. Nhưng nếu vẫn ở trên Càn Thiên Sơn, khi đó Lăng Vân Tông chúng ta
lại chỉ sợ ngay cả tư cách nói chuyện cũng đều không có.
- Chính như trong lòng ngươi suy nghĩ!
Lăng Vân Tông cũng không nhìn Long Nhược nữa, thở dài một tiếng nói:
- Nếu như Lăng Vân Tông chúng ta, chưa từng cùng phụ tử Tông thị trở
mặt. Như vậy lúc này đây, còn có thể tới thương lượng, chưa hẳn liền
nhất định là cá chết lưới rách. Nhưng hôm nay, đã trở thành thù địch với nhau, như vậy ra tay cũng phải cay độc hơn một chút, không nên lại để
cho Tông Thủ kia có cách xoay người mới được!
- Sư thúc nói rất đúng! Nói đến nói đi, vẫn là đệ tử liên lụy đến tông môn.
Long Nhược cười khổ một tiếng, trong lòng lại càng cảm thấy bất an.
Đang muốn nói lời này, Canh Vi đạo nhân kia lại mạnh mẽ đứng thẳng người lên.
- Người nọ cuối cùng cũng đến rồi!
Long Nhược lập tức im lặng không nói nữa, Linh Vi Tử cũng theo ánh mắt
của Canh Vi nhìn lại, chỉ thấy ở thượng du linh hà này đang có một bóng
người bay nhanh tới.
Tựa hồ cũng phát giác được ba người này
tồn tại, thân ảnh kia bay tới ước chừng khoảng cách trăm trượng, bỗng
nhiên dừng lại. Hai mắt dài nhỏ, nhìn ba người một cái, rồi sau đó cười
lạnh một tiếng.
- Ta tưởng là ai, biết được cách xuất nhập mật cảnh Vân Giới này, nguyên lai là người của Lăng Vân Tông.
Mà Lăng Vân Tông, trước tiên là nét mặt vui cười, nhưng lúc này thấy người ở trước mặt, lại là hơi có chút kinh ngạc.
Diện mạo người này không tính là tuấn tú, thậm chí có thể nói là đáng
ghê tởm, nhưng lại có một loại khí chất đặc biệt, khiến cho nguwoif bên
cạnh hắn, nhìn giống như là minh châu bên cạnh cát đá.
Giờ
phút này vẫn như cũ là trong thần thái mang theo vài phần si cuồng. Bất
quá toàn thân nhưng lại khí tức ảm đạm vô cùng, càng vẩn đục không chịu
nổi. Cánh tay bên trái, nối liền lấy vai, cũng đã triệt để không thấy.
Thậm chí ngay cả hắn, cũng có thể cảm giác được trong cơ thể đối phương, khí mạch tắc nghẽn khắp nơi.
Ý niệm đầu tiên của Linh Vi Tử
là Nguyên Vô Thương làm sao lại có thể bị thương? Hơn nữa trầm trọng như vậy? Xem tình hình này, cách bỏ mình cũng không xa. Ý niệm thứ hai
trong đầu là đến cùng người phương nào, có thể đem người đứng đầu Vân
Giới Lục Tuyệt Kiếm cuồng kiếm Nguyên Vô Thương đả thương nặng đến như
vậy?
Mà Nguyên Vô Thương lúc này lại cười lạnh một cái:
- Ngươi thế nhưng mà cảm thấy, hiện nay ta rất chật vật? Bất ý cuồng
kiếm Nguyên Vô Thương, cũng có thời điểm thê thảm như thế?
Tâm thần Linh Vi Tử mạnh mẽ tỉnh lại, trong nội tâm mặc dù đúng là nghĩ
như vậy, nhưng cũng biết những lời này không có khả năng nói ra. Dù là
lộ ra một tia nửa điểm, cũng là không nên, nhẹ giọng cười cười:
- Làm sao có thể? Tập võ tu hành, sao có thể sẽ không có nửa điểm ngoài ý muốn? Ta nghe nói thế giới vực ngoại, võ đạo linh pháp, tuy phần lớn
là không bằng Vân Giới ta, nhưng cũng có một chút hung hiểm cực kỳ.
Nguyên công tử, còn cần cẩn thận là hơn!
Nguyên Vô Thương lại ‘Xùy’ một tiếng, tràn ngập ý chê cười:
- Chấm dứt việc đó đi, ngươi cứ giả mù sa mưa, đến cùng là làm cho ai
xem? Muốn lừa gạt ai? Có thể nói, ngăn ta ở chỗ này, đến cùng là cần làm chuyện gì?
Thần sắc Linh Vi Tử lập tức lộ vẻ xấu hổ. Bất quá gần đây lòng dạ hắn thâm hậu, da mặt dày như tường thành, trên mặt
không xuất hiện chút mánh khóe nào, cười nói:
- Kỳ thật trong lòng công tử cũng đã hiểu rõ mới đúng. Chúng ta đến đây, tự nhiên là vì Tông Thủ của Càn Thiên Sơn kia. Kính xin công tử, xem ở chưởng giáo của Lăng Vân Tông lúc trước đã từng viện thủ, ra mặt khiêu chiến kẻ này.
Một tháng thời gian, cũng có thể để cho công tử chọn ngày, chỉ cần là
giữa tháng thì liền có thể! Kẻ này mấy năm gần đây thanh danh vang dội, ở trong Long Điện, càng là tự tay chém giết một vị cửu giai tu sĩ, chắc hẳn có thể là lệnh công tử sẽ cảm thấy hứng thú. Mà Lăng Vân Tông chúng ta cũng có thủ đoạn khiến cho kẻ này không thể không tiếp nhận khiêu
chiến.
Vốn là lời ấy vừa nói ra, lấy tính tình của Nguyên Vô Thương, hẳn là sẽ vui vẻ đồng ý mới đúng.
Mà khi tiếng nói của hắn vừa mới dứt thì, Linh Vi Tử đã thấy thần sắc của người đối diện là dị thường quái dị.
- Tông Thủ? Càn Thiên Yêu Vương Tông Thủ, ngươi chắc chắn chứ.
Lời nói vừa xong thì lại cười ha ha. Tuy thương tích nặng chưa lành,
lại như cũ vẫn hùng hồn vô cùng, trung khí mười phần, thật lâu không
thôi, cũng càng ngày càng điên cuồng.
Là trên mặt Linh Vi Tử
cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Không chỉ riêng hắn, ngay cả hai
người Long Nhược cùng Canh Vi ở bên cạnh cũng là hai mặt nhìn nhau, trên nét mặt đều thêm vài phần phòng bị.
Chỉ vì ở trong tiếng cười này, đúng là tràn ngập sát ý. Mà khí thế của Nguyên Vô Thương cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
- Điểm nhân tình trước kia của chưởng giáo các ngươi, Nguyên Vô Thương
ta sớm đã trả. Người nọ thì Nguyên Vô Thương ta cũng không làm gì được,
cũng chỉ có thể lấy mấy người các ngươi để xả giận, có thể giảm đi mối
hận trong lòng của ta!