Trong hồn hải đã có chút ít cảm giác tràn đầy. Cũng không còn không gian để kết tụ những chân phù khác nữa.
Thậm chí giờ phút này, chỉ cảm thấy Tông Thủ không hề ước thúc hồn lực, tùy ý để nó cùng Thiên Địa giao cảm, không cần chuẩn bị gì. Ước chừng
một phút đồng hồ về sau liền có thể thuận lý thành chương bước vào
Nhật Du chi cảnh rồi!
Tay kết linh quyết, toàn lực thao túng. Một mảnh huyết vân dài hẹp hiện lên trên trán hắn, sau đó hình thành
một mảnh phù văn dài hẹp vô cùng huyền diệu, cuối cùng hợp ở mi tâm Tông Thủ, lần nữa tụ thành một chữ ‘ Phong ’.
Tất cả tinh hoa của Lôi Loan kia sớm đã bị Tông Thủ hấp thu không sai biệt lắm. Hôm nay tu
vị chân lực cũng có xu thể thẳng đến Huyền Vũ đỉnh phong, cửu luân trong cơ thể tất cả đều dung hợp thành hai linh mạch.
Chân lực
hùng hồn, thẳng truy đến Thiên Vị Võ Tông, cường giả Thất giai. Thân thể có Càn Ly Tử Kim Liên Tử và Ngọc Tủy làm căn cơ, bất quá trong cơ thể ‘ Long Nguyên ’ thời thời khắc khắc cường hóa. Một thân ngoại công, gần
như đang khổ luyện. Giờ này khắc này, cơ hồ đã là cương cân thiết cốt.
Một đôi tay, có thể đối chiến linh binh lục giai mà không tổn thương.
Ngày ấy trong Tà Linh Câu, lực trảm hai Âm Giao bát giai, bản thân Tông Thủ lại không chút tổn hại chính là vì đó.
Lôi Loan tinh hoa ở tầng ngoài da thịt đã có tác dụng rất nhỏ. Tông Thủ dứt khoát phong ấn hồn lực của mình lại.
Lúc chữ ‘ Phong ’ kia hiện ra, tất cả đường vân màu đỏ, cũng đều biến mất.
Hồn năng hạo đãng tràn ngập trong phòng cũng trong nháy mắt biến mất vô tung.
Tông Thủ mở mắt ra, quét về phía cửa sổ. Chỉ thấy trong hậu viện, một
thân ảnh màu trắng đang khua kiếm, dáng người yểu điệu, kiếm quang cũng
bỗng nhiên rực rỡ tươi đẹp nhẹ nhàng, bỗng nhiên trầm trọng như núi,
bỗng nhiên lăng lệ ác liệt vô cùng, bỗng nhiên lại mềm mại như nước,
bỗng nhiên xâm lượt như lửa.
Thình lình lại là Sơ Tuyết, lúc
này trên người dĩ nhiên đã mang hơn hơn mười cái phù lục. Cẩn thận phân
biệt, trong đó tám cái đều là Thổ Trầm Phù gia tăng sức mạnh bản thân.
Bốn tấm khác thì lại có một chữ ‘ Phong ’, chúng phong bế đại bộ phận
chân lực trong cơ thể Sơ Tuyết lại. Án lấy kiếm đạo, từng chiêu từng
thức, đều luyện tập đâu ra đấy.
Hoàn toàn tuần hoàn theo sự
dạy bảo của Tông Thủ, không có chút biến hóa, nhưng lại tự nhiên lộ ra
một cổ linh khí người ngoài không có.
Ở chung quanh nàng, còn có năm đầu linh thú, vây ở bên cạnh quan sát. Một đầu Thạch Lân, một
đầu Xích Hỏa Kim Hoàng, một đầu Hắc Lân Thú, một đầu Huyền Minh Quy, một đầu Hàn Kim Hổ.
Ngoại trừ Hàn Kim Hổ, là trưởng thành ra,
bốn đầu còn lại đều là ấu thú, giữa trán đều vẽ lấy một cái phù văn
huyền dị tinh xảo, tản ra hồn lực chấn động đặc dị, kết nối lẫn nhau.
Dùng Thạch Lân làm chủ, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện phù văn nơi ngạch tâm chúng vừa hay là một linh trận nguyên vẹn. Sau khi bị phân ra vẫn
có liên hệ mật thiết. Khiến cho năm đầu linh thú này ở vào giữa hộ giá
thiên sinh và hộ giá bình thường.
Nhớ rõ một năm trước, ngũ
linh chi trận vừa kết thì Sơ Tuyết căn bản không cách nào áp chế, trong
một năm rưỡi này mượn nhờ Ngũ Linh Cảm Ứng Thiên Địa chi pháp, tìm hiểu
bổn mạng thần thông. Ngắn ngủn mấy tháng, liền tụ kết mười hai đạo chân
phù linh cấm, nhẹ nhõm đến tột đỉnh, khiến cho người cực kỳ hâm mộ.
Tuy là mượn nhờ ngoại lực, nhưng dù sao cũng giống như hắn, đã bước vào Hoàn Dương đỉnh phong.
Cũng cuối cùng có thể khiến năm đầu linh thú bị sai sử như tay chân.
Giờ phút này đúng là luyện tập Ngũ Linh Kiếm mà Tông Thủ dạy, trên trán chảy ra mồ hôi lấm tấm.
Tám đạo Thổ Trầm Phù trên người nặng đến 360 ngàn cân, không cách nào
vận dụng chân khí nội tức, chỉ có thể dùng thân thể để mạnh mẽ chống đỡ.
Tuy vậy động tác Sơ Tuyết lại không chút biến dạng. Hiển nhiên đã triệt để thích ứng, đối với bộ Ngũ Linh Kiếm này cũng cực kỳ quen thuộc rồi.
Còn năm đầu linh thú bên cạnh thì là hoặc nằm sấp hoặc đứng nhìn xem,
đều vô tình. Chỉ có khi kiếm thức của Sơ Tuyết diễn đến bộ phận tương
quan với chúng thì trong mắt mới hiện ra mấy phần tinh mang, khí tức ẩn
ẩn tương hợp.
Tông Thủ cũng thoả mãn cười cười, chỉ cần không phải luyện tập linh pháp, Sơ Tuyết cũng sẽ không lười biếng.
Bộ Ngũ Linh kiếm thuật này tuy chỉ là bộ phận trụ cột nhất. Nhưng đổi
lại người bình thường tư chất chưa đủ diễn luyện một thức cũng khó khăn, cũng khó có thể tinh thâm. Sơ Tuyết lúc này đã có thể làm được nhân
kiếm tương hợp. Năm loại Chân Linh kiếm ý đều được nắm giữ..
Thời gian dần trôi qua, kiếm thức kia lại biến đổi. Trở nên không có kết cấu gì, bất quá hồn lực trong cơ thể Sơ Tuyết lại bị dẫn động đi ra,
quanh quẩn trên thân kiếm. Mượn nhờ đường kiếm, muốn cưỡng ép dung hợp
chân khí và hồn lực lại cùng nhau. Lại hoàn toàn vô dụng, khiến chung
xung đột kịch liệt với nhau.
Sắc mặt Sơ Tuyết cũng thoảng qua trắng bệch do bị cắn trả.
- Bộ kiếm thức này sao Sơ Tuyết vẫn còn luyện chứ?
Trong mắt Tông Thủ nhất thời đều là vẻ bất đắc dĩ. Đây chính một bộ
kiếm đạo mà một năm trước, khi hắn mới vào Thương Sinh Khung Cảnh, tạm
thời nảy lòng tham, sáng tạo ra muốn Sơ Tuyết, nắm giữ được Linh Vũ hợp
nhất chi đạo.
Kết quả gần hai năm sau, chính hắn cũng đã
triệt để buông tha. Sơ Tuyết lại vẫn kiên trì không ngừng, kiên trì bền
bỉ luyện tập, cho dù không có chút hi vọng nào!
Mặc dù Tông Thủ cố ý phân phó, Sơ Tuyết ở trước mặt đáp ứng, nhưng sau đó lại vụng trộm luyện bộ kiếm thức này.
Không ngừng thử khiến cho chân khí và hồn lực kết hợp.
- Linh Vũ hợp nhất chi đạo, ở trước Tiên cảnh chỉ có thể xem cơ duyên,
cần phải ứng thế mà phát. Cố ý làm thì ngược lại sẽ càng chạy càng xa.
Cẩn thận ngẫm lại, tính tình bướng bỉnh của Sơ Tuyết còn lợi hại hơn cả hắn.
Mình là thấy được hi vọng Hắc Bạch nhị động pháp tướng, lúc này mới
không nghe Hàn Phương khích lệ, kiên trì đi theo pháp tướng chi đồ.
Sơ Tuyết lại chỉ vì một câu của hắn mà kiên trì trên con đường này.
Hoàn toàn không để ý đến chỉ dẫn của Tông Thủ, chính là một đầu lối rẽ.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Tông Thủ vẫn lắc đầu. Thầm nghĩ thôi vậy, dù sao cũng không ngại.
Sơ Tuyết như vậy luyện tiếp, nhiều nhất chỉ là trước Tiên Cảnh không cách nào hoàn thành Linh Vũ hợp nhất thôi.
Việc này mặc dù hắn bản thân hắn cũng không ôm hi vọng, Sơ Tuyết tự
nhiên càng không có khả năng, nhắc tới cũng không có gì tổn thất.
Khẽ vẫy tay, trong Càn Khôn Đại của Tông Thủ liền có hai viên châu lớn
như long nhãn đ bay vút lên mà ra, huyền ở trước người Tông Thủ.
Đúng là hai khỏa bảo châu Lưu Ly Hỏa Liệt và Ám Cực Hàn Nguyên kia.
Vừa bắt đầu thì hai châu đều chỉ lớn chừng nắm tay. Mà giờ khắc này đã bằng long nhãn rồi.
Lưu Ly Hỏa Liệt Chây màu hồng đỏ thẫm cũng chuyển thành màu trắng
rừng rực. Mà Ám Cực Hàn Nguyên Châu thì lại càng tĩnh mịch.
Lúc lưỡng châu hiện thân thì trong toàn bộ tĩnh thất cũng bị chia làm
hai nửa. Một nửa là sáng chói mắt, một nửa lại là ánh sáng ảm đạm vặn
vẹo.