Thần Hoàng

Chương 899: Chương 899: Nguyên Nhất chi ảm (2)




Liếc nhìn qua, đều là bạch quang chói mắt. Vầng sáng kia quá lớn, so với mặt trời trên không trung còn phải mạnh hơn vài phần.

Từng bó bạch quang từ phía đông chiếu xạ mà đến, đem toàn bộ Thất Hà sơn, toàn bộ đều bao phủ.

Mà ở phía trước quân trận của hắn, mấy chục vạn Dạ Ma kia giờ phút này đang ở dưới vầng sáng rừng rực kia nhất thời nửa khắc, đã bắt đầu kêu rên.

Tất cả dưới tứ giai, da thịt đều là liên tục thối rữa, phát ra khói xanh ti ti.

Còn dư lại Tứ giai Dạ Ma võ sĩ, cũng đều rối rít lui về phía sau, thần sắc bối rối.

Chỉ hơi hơi suy nghĩ, Hổ Trung Nguyên liền đã tỉnh ngộ lại.

Cái này tất nhiên là có người ở bên ngoài mấy ngàn dặm, lấy ảo thị phản xạ giữa hồ, thi triển tụ quang phù của các loại quang hệ linh phù.

Hơn nữa số lượng cái này nhất định là ngàn vạn, khó có thể khiến cho người ta tin được. Mới khiến cho cái ảo thị này, quang huy trong tích tắc có thể bằng được mặt trời!

Nếu là những quang minh phù này dùng để thực chiến ở bên trong chiến trường. Như vậy những Linh sư đối diện với Dạ Ma quân sẽ có thể dễ dàng xua tán, tiến hành áp chế.

Thế nhưng mà hết lần này đến lần khác phương vị của quang phù nổ tung, lại là ở nơi cách xa mà bọn hắn không thể nào với tới.

Tiêu hao mặc dù hơi lớn, nhưng có thể một lần hành động chế trụ địch nhân.

Những ý niệm này ở trong đầu Hổ Trung Nguyên từng cái hiện lên.

Rồi sau đó trong tai chợt nghe từng đợt thanh âm bôn đằng như sấm.

Ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy ở bên trái, 30 vạn thiết kỵ của Tông Nguyên lại lần nữa bắt đầu lao nhanh. 120 vạn móng ngựa đạp xuống, phát ra tiếng vang dội như sấm, giống như một cái cự chùy, nghĩa vô phản cố hướng về phía Dạ Ma quân ở đối diện đánh tới.

Không chỉ là Tông Nguyên, mà Nhậm Thiên Hành đang quản hạt trung quân cũng là như thế.

Trận hình mấy trăm ngàn người, mạnh mẽ tiến về phía trước. Hai vạn Thiên Cương Kiếm Tốt một lần nữa phá trận mà ra, thế như chẻ tre, nhảy vào trong trận địa địch nhân. Không cần tiếp tục cố kỵ hai cánh, hướng đến phía trước mạnh mẽ đâm tới, hai vạn đại kiếm sáng loáng huy động, mang theo vô số huyết vũ.

Hổ Trung Nguyên trọn vẹn ngây người hơn mười tức, mới phản ứng lại được.

Khổng Dao kia rõ ràng là nói không có sai.

Đại thắng, thật là đại thắng!

Một cỗ cuồng hỉ bỗng dưng xông lên lồng ngực. Nguyên lại là Hổ Trung Nguyên hắn vẫn chưa tới thời điểm mất mạng!

Khí mạch ở bên trong, nội tức vốn đã triệt để khô khốc, đột nhiên lại bắt đầu dâng trào lên. Tứ chi mỏi mệt đến cơ hồ không nhấc lên nổi cũng bỗng nhiên lại có khí lực.

Nhìn bốn phía một cái, binh tướng ở chung quanh kia, kể cả Sài Nguyên ở bên trong, đều là đang nhìn bầu trời, trong mắt đều là vẻ không dám tin.

Nhíu nhíu mày, Hổ Trung Nguyên giương Hổ Phách đao lên, trước tiên là hít sâu một hơi, rồi sau đó là khàn giọng gầm lên giận dữ.

- Con mẹ các ngươi! Còn thất thần đứng đó làm gì? Hôm nay quân ta đại thắng! Chư quân có thể tự hành truy kích! Trước khi mặt trời lặn, tuyệt không phong đao! Hôm nay không để lại tù binh, nhất định phải đem tất cả Dạ Ma, toàn bộ tàn sát! Báo cái huyết cừu này cho đồng bào chết trận của chúng ta!

Chung quanh trước tiên là một hồi tĩnh mịch, tất cả mọi người đều không dám tin liếc nhau một cái, rồi sau đó là một mảnh thanh âm vui mừng, vang vọng khắp nơi.

Quân tốt chiến đấu lúc nãy dẫn dầu giơ binh khí lên. Lại chỉ cảm giác có sức lực vô cùng, nhanh nhẹn có thừa. Địch binh khó có thể ứng phó, lúc này lại là dễ dàng bị bọn hắn một đao trảm đầu. Suy yếu đến quả thực không chịu nổi một kích!

Toàn bộ trận địa địch nhân đều đang bị tan rã. Vô số Dạ Ma, chỉ cần còn có thể hoạt động, đều đang điên cuồng sụp đổ chạy trốn. Cường quân trước đó khiến cho người ta kính sợ đã trở thành gió tiêu tản mác.

Mà cùng một thời gian, ở đỉnh Thất Hà sơn, trong mảnh thiên không bị Vẫn Không Trầm Tinh Bàn cách tuyệt kia.

Nơi đây hơn mười người, mỗi người đứng một phương, sắc mặt đều là cực kỳ lúng túng.

Đặc biệt là Già Minh La vương, khuôn mặt vốn là đen nhánh, giờ phút này lại tái nhợt như tờ giấy.

Thất thần nhìn về phía dưới, đại quân đang tan tác trốn chạy kia.

Thua, hoàn toàn thua.

Kế hoạch, mưu lược, chí khí vĩ đại, đều theo nước chảy. Lúc này cho dù có thể trốn về, chỉ sợ cũng khó có thể nắm giữ quân quyền.

Ở trong ngoại vực giới hà, tổn thương mấy trăm vạn, cũng không phải là phạm tội.

Nhưng 200 vạn tướng tốt đều bị diệt ở đây, cũng là Già Minh La hắn có tội.

Dùng thận kính khắc địch, rõ ràng còn có thru đoạn bậc này.

Buồn cười là trước kia chính mình vẫn có tự tin tràn đầy.

Trong tộc hao phí một cái giá lớn như thế, muốn ở Vân Giới sớm bố cục, cũng không nghĩ cuối cùng là không thể đoạt được, đổi lấy là toàn kết quả toàn quân bị diệt.

Vẻ mặt Già Minh La hốt hoảng, sắc mặt Minh Huệ lúc này đồng dạng chẳng tốt đẹp gì.

Tất cả tính toán của Đạo Linh khung cảnh, là tinh nhuệ của Càn Thiên Sơn tận diệt mới đúng. Mà Huyết Vân kỵ cũng không thể trở về được Đông Lâm.

Nhưng nếu như quân lực của Tông Thủ ở Huy Châu đảo không tổn hại chút nào.

Càng không có duyên cớ nhiều hơn trăm vạn tinh binh. Vậy kế tiếp, bọn hắn phải làm như thế nào?

Sắc mặt đỏ lên, trong mắt Minh Huệ chớp động, phức tạp khó tả.

Đã kinh hãi, lại có kiêng kỵ.

Dùng thận cảnh khắc địch, hắn làm sao lại không nghĩ tới? Tra xét quân của Tông Thủ đã mấy tháng, tuy nhiên cũng bởi vì cố kỵ đánh rắn động cổ, kinh động tới vị yêu vương này, cũng chưa từng xâm nhập.

Đúng là không chút nào biết, kỳ thật đối phương sớm đã có thủ đoạn khắc địch chế thắng.

Trong lồng ngực cơ hồ nổi lên một chút hối hận, nhưng trong mắt Minh Huệ chợt có lệ mang.

Lại thấy trước mắt, chỉ thấy khí thế của Tông Thủ giờ phút này là một khắc lại mạnh hơn một chút.

Là vương đạo chi khí?

Minh Huệ chỉ liếc mắt một cái liền biết được nguyên nhân. Sau trận đại thắng này, Tông Thủ đã trọn vẹn có thể nuốt vào toàn bộ Huy Chaau này.

Mà cái gọi là vương đạo võ học, chính là nhân tâm của một quốc gia, là xu thế của một quốc gia.

Lúc này Càn Thiên Sơn chưa từng hiện ra xu thế tan tác, ngược lại là thực lực quốc gia đại tăng. Vương đạo chi khí có thể tụ tập tới, tự nhiên cũng là bạo tăng!

Một phen chờ đợi, lại không thể đợi được thực lực của Tông Thủ tiêu giảm, ngược lại là khiến cho chiến lực càng tăng lên.

Trong nội tâm ẩn ẩn dâng lên một cỗ thoái ý, giãy dụa giữa mạo hiểm tiếp tục hoặc là lui bước. Chợt về sau, trong lòng Minh Huệ đã có quyết định.

- Động thủ, sát!

Đã thành tử địch của nhau, lúc này không động thủ, ngày sau sợ là khó có thể có cơ hội.

Còn nữa, chỉ cần Tông Thủ bỏ mình nơi đây, y nguyên có thể khiến cho Càn Thiên Sơn băng hội!

Tiếng nói vừa dứt, chính là một điểm kiếm quang ngưng tụ đến mức tận cùng, lập tức hướng về phía Tông Thủ trực lạc mà đến.

Tiếp theo là điểm thứ hai, điểm thứ ba, đem kiếm khi kính mang đều ngưng tụ đến mức tận cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.