Thần Hoàng

Chương 547: Chương 547: Nguyên Nhất Dương Kiếm




Bóng kiếm màu bạc vừa xuất hiện đã tới trước mặt của hắn. Nhanh không tầm thường, cơ hồ cường giả thất giai như hắn còn không kịp phản ứng đấy.

Trong nội tâm hiểu ra, kiếm của mình chỉ sợ còn chưa chém tới Đàm Thu thì một kiếm của đối phương đã lấy mạng của mình.

Không chút do dự, Quý Linh Tử lại mạnh mẽ hoành kiếm trước người, lập tức ‘ băng ’ một tiếng trầm đục, bát giai linh binh trong tay không chịu nổi và nát bấy!

Quý Linh Tử cũng cảm thấy tay phải của mình tê rần, bủn rủn vô lực, lại giống như bị sức lực lượng trực tiếp phế bỏ, mà đạo kiếm quang màu bạc này cũng không dừng lại, dư thế không ngớt đâm vào ngực của hắn

Mà Huyền Thiết Văn Sơn Giáp vốn hiện ra một tầng hoàng quang, đem kiếm thế ngăn cản lại. Rồi sau đó cũng ầm ầm nổ tung.

Sau đó tất cả quần áo trên người nát bấy.

Cũng may kiếm của Tông Thủ cũng không xâm nhập, chỉ điểm lên người rồi thu lại.

Nhưng mà cổ lực lượng lớn lúc trước đánh lên người Quý Linh Tử làm cho hắn bay ngược ra sau. Hắn bay ra sau chừng bốn trăm trượng đâm vào vách đá, thân thể của hắn khảm vào trong đá.

- Đa tạ đa tạ! Hai quả trứng Huyền Minh Quy này bản thủ tịch sẽ nhận lấy!

Tông Thủ cười cười, thu hồi Hỏa Âm Kiếm lại.

Có Nguyên Nhất Âm Kiếm thì sẽ có Nguyên Nhất Dương Kiếm. Tên đầy đủ của bộ kiếm thuật này chính là Đại Vô Tướng Kiếm. Dựa theo tưởng tượng của hắn thì bộ kiếm thuật này chẳng những có thể vạn lưu hợp nhất, còn có thể mô phỏng bất luận kiếm thuật nào trên thế gian. Hơn nữa ít nhất cũng có được chín thành uy năng, thậm chí còn có thể hơn nữa.

Nguyên nhân trong đó là hắn đạt được một môn thánh cấp linh quyết của phật môn, tên là ‘ Tiểu Vô Tướng Công ’, nghe nói có thể mô phỏng toàn bộ võ học dưới thập giai.

Tông Thủ chí khí cực cao, không chỉ sáng chế kiếm thuật của mình. Mà Đại Vô Tướng còn hơn cả Tiểu Vô Tướng, tóm lại cái tên sau áp tên trước một hồi.

Cầm lấy hai quả trứng rùa, cũng đồng dạng thu vào trong túi càn khôn. Tông Thủ lại nhịn không được nhìn tên kia trên vách đá.

Lúc này trên người Quý Linh Tử đã không còn quần áo gì đo, toàn bộ bị kiếm khí của Tông Thủ đánh nát bấy. Thân thể máu ứ đọng và trên mặt cũng đỏ hồng, dường như khó khôi phục lại.

Tông Thủ âm thầm lắc đầu, nghĩ ngợi tội tình gì phải như vậy? Bỗng nhiên ánh mắt nhìn xéo qua, nhìn qua dưới háng của Quý Linh Tử, Tông Thủ ngẩn người, không tự kiềm hãm mà lẩm bẩm một câu:

- Thật nhỏ!

Nghĩ ngợi nói vật kia dường như giống một cây châm a.

Mà đệ tử của Thương Sinh Đạo lúc này truyền ra âm thanh cười vang, hơn mười thiếu nữ sắc mặt đỏ ửng, trong miệng mắng chửi và tránh đi, nhưng mà không có nhịn được nhìn qua, quả nhiên là thật nhỏ.

Cho dù tính tình của Thương Sinh Huyền Long Sĩ trầm ổn cũng không nhịn được mà chê cười.

Da mặt của Quý Linh Tử lúc này tím lại, chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, vô cùng nhục nhã. Nếu không phải bây giờ thân hình của hắn không thể động đậy, hắn hận không thể dốc sức liều mạng với Đàm Thu!

Quản hắn khỉ gió lệnh của tông môn trưởng bối gì, cho dù đồng quy vu tận thì hắn cũng muốn giết Đàm Thu.

Nhưng mà mọi người ở trước mặt chỉ có đám người Huyền Diệp mà sắc mặt không có gì.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ về một kiếm lúc nãy.

Bọn họ muốn khiêu chiến vị trí thủ tịch, nhưng mà một kiếm vừa rồi của Tông Thủ bọn họ không có nửa phần nắm chắc đỡ được.

Mà tu vi của Đàm Thu lúc này mới chỉ lục giai a.

Nếu như nói lúc trước bọn họ cảm thấy Tông Thủ ngộ ra kiếm ý cực kỳ còn có tâm tư thử xem, như vậy giờ phút này đã đoạn tuyệt suy nghĩ đó rồi.

Tông Thủ vừa nói lời này ra khỏi miệng thì tự giác biết lỡ lời, hơi có chút hổ thẹn nói:

- Thật có lỗi thật có lỗi! Đàm Thu cũng không cố ý như thế, chỉ quá mức ngạc nhiên mà thôi. Cũng không đúng! Kỳ thật Quý Linh đạo hữu có tiêu chuẩn của người bình thường, cũng không có làm người ta quá mức ngạc nhiên nha.

Chỉ thấy trong mắt của Quý Linh đã có hàn quang màu xanh. Lúc trước chính là hỏa diễm thiêu đốt mãnh liệt. Như vậy ánh mắt hiện giờ chính là lạnh lẽo, dường như hận không thể đóng băng Tông Thủ.

Tông Thủ ngẫm lại vẫn quyết định không nói mới tốt, càng giải thích càng không xong, lại nói hắn cũng không sợ đắc tội người này.

Chỉ cảm giác mình vuốt lên nổi đau và tự ti của người ta quá không phúc hậu mà thôi

Câu nói kia hắn quả thực không cố ý hảo tâm tiện tay đem quần áo của một thi thể bên cạnh bao trùm lên người Quý Linh Tử. Đặc biệt là gói kỹ hạ thể lại.

Tông Thủ trực tiếp đi lên tọa kỵ của mình.

Lúc này đã sớm có người đem đầu của Nguyên Cửu Thần gói kỹ lại, chuẩn bị mang về tông môn.

Mà thi thể của các đồng môn cũng thu thập cho thỏa đáng.

Tông Thủ đưa mắt nhìn lên trên, chỉ thấy tầng mây đen đã giảm đi không ít. Hai cổ khí tức cường hoành đã không còn nữa.

Chuyện ở nơi này đã kết thuc rồi. Còn lại cũng chỉ là đội tàu chở ba trăm vạn người kia, bảo vệ ba trăm vạn người này rời khỏi cảnh nội là an toàn.

Tông Thủ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, đang muốn quay đầu đi ra khỏi Hắc Linh Cốc. Chỉ thấy một nhóm lớn binh mã từ bên ngoài đi vào..

Người cầm đầu chính là Ba Lập cùng Tiêu Trạch hai người rút lui lúc trước, còn đều ba ngàn thiết kỵ.

Trong thấy tình hình trong này thì Ba Lập đầu tiên là ngẩn ngơ, mà Tiêu Trạch cũng đồng dạng kinh hãi.

Tông Thủ cười khẽ một tiếng, quay đầu:

- Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau. Hẳn là Hán vương điện hạ chuẩn bị làm ngư ông hoàng tước sao?

Da mặt của Ba Lập khẽ nhúc nhích, rồi sau đó cười khổ nhìn Tông Thủ ôm quyền thi lễ:

- Làm sao có thể? Hai người chúng ta phụng lệnh Hán vương điện hạ đi tới nơi này xem tình hình mà thôi. Tình cảnh của điện hạ hôm nay không tốt, người khác không biết nhưng Đàm thủ tịch biết rất rõ. Tại sao vào lúc này dám đối đầu với Thương Sinh Đạo chứ?

Tông Thủ nghe vậy cũng không nói gì, lúc này Hán vương tự nhiên không có tư cách đó, làm ngư ông là chuyện tuyệt đối không thể, chỉ là địch của Thương Sinh Đạo Thái Linh Tông hai thế lực lớn mà thôi. Nhưng mà sau khi kế vị thì chưa hẳn.

Đám kỵ binh tinh nhuệ này nhập cốc sợ rằng chỉ làm ra vẻ, chỉ muốn nhìn qua tình hình.

Lạnh giọng mỉm cười, Tông Thủ nhìn qua hai trăm tên đệ tử Thái Linh Tông còn sót lại, chỉ một ngón tay vào Quý Linh Tử đang khảm trên vách núi.

- Những người này tông của ta đã trao đổi với Thái Linh Tông rồi, không thể gây tổn thương tính mệnh. Về phần đầu của Nguyên Cửu Thần thì Thương Sinh Đạo chúng ta cầm đi.

Nếu không nói ra lời này thì thủ hạ của Hán vương không chừng sẽ động thủ với đệ tử Thái Linh Tông đấy.

Hán vương Ân Toàn kia ở biên thùy kinh doanh vài chục năm qua. Thuộc hạ có mấy trăm vạn tinh nhuệ, là một trong những thân vương quyền lực nhất.

Hắn còn không muốn người này suy sụp quá nhanh. Có người này ở đây thì Liêu Vương điện hạ muốn đăng cực sợ rằng không dễ như vậy, mà Tông Thủ cũng không hề lưu luyến, mang theo tất cả Huyền Giáp thiết kỵ lao nhanh rời khỏi sơn cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.