Huyền Linh tu hội và Cực Tuyệt tiên triêu, nếu bất mãn, tự khắc trả thù trở lại, cùng ta Tiên đình tranh chấp. Mà nếu là không muốn khẽ mở chiến đoan, cũng không cũng không hiệp thương một phen, đem nhiều đồ vật ra hơn . Mộ đạo hữu, không biết lão Hủ lời nói lúc ấy, từng có sai?
Mộ Phương chưa từng nói, sắc mặt lại xấu không gì sánh được.Lão Nhân khô gầy kia thấy thế, lạnh lùng cười, sớm có ngờ tới, lập tức lại nói:
-Quân thượng nếu không phục, tự mời người qua đây, với lão Hủ lý luận. Chỉ là hôm nay nơi đây, phải dựa vào ý của ta! Không bằng nghe theo lời Đàm Kính nói, song phương thôi, bắt tay giảng hòa ——
Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía dưới chỗ điện , một âm thanh nhàn nhạt truyền đến.
-Mời người đến cùng ngươi lý luận sao? Cũng vô ích!
Một đạo thất luyện bàn kiếm quang, đột nhiên đầy rẫy bên trong. Hàn ảnh sạ thiểm, huyết quang ánh sáng ngọc,làm mọi người không tự kìm hãm được,nảy sinh ý rút lui.
Sương mù xanh ngập điện, cũng bị phấp phới tứ phương hồng ảnh, gạt đi không còn.
Không chút cảm giác kiếm quang kia sắc bén, cũng không cảm ứng được Kiếm Ý lăng áp. Trong điện mấy người, lại trong lòng đều kinh hãi.
Chỉ biết kia mênh mông cuồn cuộn kiếm ảnh trong, toàn bộ ý võ đạo , toàn bộ phong duệ, đều tập trung tại một điểm, tuyệt không tiết lộ ra ngoài.
Là Sát Lục Kiếm Ý!
Lão giả khô gầy vừa sợ vừa giận, cũng không từng nghĩ, Tông Thủ quả nhiên thực dám đối với hắn, hung hãn động thủ.
Chợt tựu lại tâm sinh chê cười chi niệm, sát nói kiếm thuật, cho dù là đến Phách Kính đỉnh phong. Lại làm sao có thể đắc hắn?
Tâm niệm cùng nhau, thân chu trên dưới, đều một dòng thất sắc màu phun ra.
Ngăn cản kia trùng lâm mà đến kiếm quang,chợt tựu giác sai.
Kiếm kia ảnh tới ấp, đúng là toàn bộ thất tuyệt độc , phảng phất đem thời gian vỡ vụn, thâm nhập tiến đến.
Thân Chu cũng xuất hiện tinh thần mơ hồ, khiến cho hắn cả người tức hồn lực, hoàn toàn không khống chế được.
Sau đó kiếm ảnh một quấy, hắn cảnh trên đầu,cũng đã quẳng dựng lên.
Đợi đến mọi người hoàn hồn, chỉ thấy trên đại điện vị Lão Nhân khô gầy kia, chỉ còn lại có thân không đầu, đứng ở bậc thang trên kia, trong cơ thể thình lình cả âm khí đều không còn.
Lão già gầy đét kia vừa rơi xuống đất thì ánh sáng từ Mạn Thiên kiếm cũng bỗng thu lại, trở về trong tay áo của Tông Thủ.
Tông Thủ hắn nếu đã tuân theo Ngoại Vực qui tắc thì tuyệt đối không cho phép kẻ khác cả gan phá bỏ qui tắc.
Hồng Cửu Trần ngồi một bên run rẩy. Phải một lúc sau y mới ý thức được thứ gì đang ở trên ghế của mình.
Mà lúc này ngoại trừ kinh hoàng cũng chỉ có sợ hãi!
Đường kiếm kia quả thật quá nhanh, Độc lão đầu chết như thế nào, hắn không thể nhìn rõ được.
Chỉ biết là sát hại Kiếm Ý, nhưng lại như thật như giả.
Tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là giết một mình Kiếm Ý. Võ công của Kiếm ý mới đạt đến tầng Quỷ Ý Đỉnh Phong, tu vi Linh cảnh, thì sao có thể giết hại Độc lão đã gần đến Đỉnh Phong Tiên cảnh?
Trong lòng có vô số nghi vấn nổi lên, nhưng hiện nay chưa có manh mối nào để cẩn thận suy xét.
Lúc này, Hồng Cửu Trần chỉ biết thấp thỏm sợ hãi.
Nếu Tông Thủ có thể một kiếm chém chết Độc lão, thì đương nhiên cũng có thể lấy mạng y!
Giết y dễ như giết một con kiến.
Bây giờ y rất hối hận. Nếu biết như vậy thì chẳng tội gì thiết yến trong Vũ Sân tiên cung!
- Kẻ có cô (ta, cách xưng hô thể hiện địa vị độc tôn) đã sớm chém chết rồi! Cửu Đô tiên đình các ngươi nếu thấy không phục, kể cả tìm người đến tranh cãi, dù nói chuyện hay động thủ, đến lúc ấy nói tiếp!
Tông Thủ nói đến đây, lại quay về phía Mộ Phương Phục Việt cười:
- Chuyện hôm nay cứ quyết định vậy đi. Hai ngươi nếu có ý kiến khác hay muốn đổi ý thì hãy nói sơm ra. Cô cẩn thận đánh giá một chút, cũng thấy lời nói của vị Độc lão này cũng có lí, Nguyên Liên giới hiện nay cũng phải tuân theo ý cô mới phải!
Hai người Mộ Phương, Phục Việt, sắc mặt đen như đất. Lúc này chỉ có ke không biết thức thời mới dám nói mấy câu phản bác. Đành cố dặn ra nụ cười, từ từ đứng dậy.
- Ta cũng không còn gì càn nói, nhất định làm theo hẹn ước!
- Như vậy là tốt rồi!
Tông Thủ lúc này mới cười, uống một hơi cạn ly rượu trong tay, đứng dậy nói:
- Nếu vậy thì buổi tiệc hôm nay có thể giải tán. Đồ ăn hôm nau rất ngon, ca vũ đẹp mắt, cô quả thật rất hài lòng.
Tông Thủ nhìn quanh một lượt, có chút do dự, có nên chẳng tiện tay lấy luôn mạng Hồng Cửu Trần?
Vũ Sân tiên cung thật sự quá đẹp, khiến người ta ngây ngất.
Hai mắt y nheo lại, mâu quang hết nhắm lại mở. Tông Thủ vẫn là lắc đầu, đi ra ngoài điện.
Giết chết Độc lão, vì người này đã phạm vào qui tắc của Ngoại Vực.
Nhưng với Hồng Cửu Trần thì chưa đủ lí do, thật đáng tiếc!
Tuy nói kẻ này cũng có phần khiến người ta ghét/
Nhưng bây giờ hắn không có thời gian, cũng chẳng thừa hơi đi san bằng cái tiên cung này.
Ra khỏi Vũ Sân tiên cung, Tông Thủ liền dùng khinh công, không quay lại Nguyên Liên giới mà là đi ra phía ngoài sông Giới.
Lúc này thế cục trong Nguyên Liên giới đã xác định. Chỉ cần một tấm phù chiếu, phân chia Chư quốc ra, luận công ban thưởng là được.
Ngoài Thủ Vĩ ra, cũng không cần đến hắn, đám người Nhược Lan có thể giải quyết ổn thỏa.
Xem ra hai người Phục Việt, Mộ Phương cũng không có gan đổi ý.
Mà hắn ở đây lại gặp phải phiền phức.
Đang xuyên qua hư không, vừa mới vượt qua khoảng cánh của Sổ giới, bên cạnh Tông Thủ lại bay đến một trang phù lục.
Giữa không trung bùng cháy rồi hóa thành tro bụi phiêu tán.
Đây là lá phù chú mà hôm ấy Trầm Nguyệt Hiên đã tặng cho hắn.
Cũng không biết lúc này người đang truy tìm tung tích hắn ở cách đây mấy chục hành tinh(giới) rốt cục là dùng phương pháp bí mật gì.
Mà khiến cho lá Nguyệt Linh phù chú, bản thân có thể chống đỡ một tháng lại trong một ngày ngắn ngủi tiêu hao hết linh lực, linh năng tan biến.
Cũng chính trong lúc này, huyết mạch Tông thủ lần thứ hai cuồn cuộn sôi trào, khiến toàn thân Tông Thủ nổi lên một ngọn lửa trắng bạch.
- Là Phần Không chi diễm.
Tông Thủ nhìn kĩ toàn thân mình, trong đôi mắt đầy vẻ quái dị.
Chỉ cảm thấy trong chớp mắt, huyết mạch Phần Không của hắn trở nên thuần khiết đi rất nhiều.
Uy năng của ngọn lửa trắng bạch này mạnh hơn rất nhiều so với trước đây.
Nhưng lại không biết nguyên nhân là do mười mấy năm trước hắn đã dung hợp vào trong cơ thể mình hồn ấn truyền thừa của Thủy Kì Lân, khiến cơ về về sau đạt đến trạng thái cân bằng.
Mây năm nay đều không ngừng tìm cách tăng cường sức mạnh kì dị của huyết mạch này.
Thậm chí ngay cả Thủy Kì Lân và Lôi Loan hồn ấn hắn đều dẹp sang một bên.
Nếu không phải đã nghiên cứu rất kĩ, ngược lại còn muốn áp chế xuống.
Vì không muốn hai luồng khí âm dương trong cơ thê mất đi trạng thái cân bằng.
Nhưng lúc này, huyết mạch Phần Không của Lục gia lại dựa vào không gian mà biến hóa.
Mà lần biến hóa này, cả Cửu Vĩ Huyền Hồ chi huyết, Thủy Kì Lân và Lôi Loan hồn ấn đều có phản ứng.