Thần Hoàng

Chương 1635: Chương 1635: Như mặt trời ban trưa? (2)




- Cư sĩ cố ý ra Đại Càn làm quan. Là vị trí quốc sư, là hộ pháp của bệ hạ. Khổng Duệ đã đáp ứng dẫn tiến --

Dáng tươi cười không còn nhiệt độ, tự nhiên cũng không có nửa phần bối rối thất thố, tràn ngập ý trào phúng.

Dương Thịnh trong nội tâm cả kinh, Minh Nhật Hiên? Quốc sư?

Trong truyền thuyết Minh Nhật Hiên cư sĩ chính là người có thuật số cao nhất thế gian.

Tám ngàn năm trước dự định tương lai, suy diễn chưa bao giờ sai lầm.

Lúc này mới có uy danh hiển hách, rung động Vân Giới năm lục.

Bực đại nhân vật này có thể biết cát hung, dòm họa phúc. Hết lần này tới lần khác lại tới Đại Càn làm quan, ra làm quan trong Đại Càn loạn trong giặc ngoài, thời cuộc gian nan, đây là nguyên nhân gì?

Đúng rồi! Trừ thuật số thì một thân người này cũng giống như lúc trước! Cơ hồ thẳng truy Từ Phúc Long Ảnh là những cường nhân Thánh giai!

Người này hiện tại, chính mình như vậy...

Minh Nhật Hiên lúc này quay lại và nói:

- Dương gia các ngươi chẳng lẽ là một đám ngu xuẩn?

Một câu ngắn ngủi liền khiến cho nội tâm Dương Thịnh hồi hộp không hiểu. Không chỉ câu nói kia, càng bởi vì khí cơ chung quanh bắt đầu sền sệt.

Linh Năng xao động, khí tức tuần hoàn, đoạn tuyệt ngăn cách tất cả.

Đây là vận mệnh chi đạo!

Đồng tử Dương Thịnh bỗng nhiên co rụt lại. Vô ý thức liền nhớ lại thúc tổ của mình miêu tả Minh Nhật Hiên vận mệnh thần quyết lúc trước.

-- người mà không may, ngay cả uống nước cũng có thể bị sặc chết!

Mà lúc này trong cơ thể hắn không còn chút tiên lực nào, sắp diễn ra tự bạo.

Tình huống vốn không có khả năng xảy ra nhất, lúc này lại xảy ra trong người.

Nhất thời là không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn qua.

- Những lời này là do ngươi nói thì đúng là không biết sống chết! Dùng tính tình của bệ hạ thì Dương gia Giang Nam triệt để diệt tộc là cái chắc.

Minh Nhật Hiên nói ra lời này làm cho Dương gia hào môn lừng lẫy đã không tồn tại nữa.

- Không nhất định!

Khổng Duệ cười rộ lên. Không cho là đúng nói:

- Bệ hạ tuân theo luật pháp, định ra pháp luật cho mình. Sẽ không tùy ý liên quan đến, cũng không tùy ý giải quyết. Nhưng mà nếu như trọng tội phản loạn, như vậy cho dù Dương gia rơi vào kết cục nào người ngoài không lời nào nói được.

- Pháp luật? Đổi cách nói chỉ cần là con dân của hắn, chỉ cần không phản loạn thì dù đắc tội hắn cũng không bị khó xử?

Minh Nhật Hiên như có điều suy nghĩ, thấy Khổng Duệ cười mà không nói, đã biết đáp án. Lập tứccười rộ lên.

- Mặc dù thượng cổ mấy vị thánh hoàng cũng không có lòng dạ này! Trách không được hắn sẽ thành thánh quân!

Lại thở dài nói:

- Thật là đáng tiếc, kỳ thật chỉ kém mấy ngày mà thôi, thắng bại chưa phân đã vội vã nhảy ra. Dù là kéo một hồi, nhưng mà cái giá phải trả quá lớn, nghĩ sai thì hỏng hết, nhưng lại rước tai ương diệt tộc. Cao thấp của Dương gia đều là ngu xuẩn không thể thành khí --

Dương Thịnh nghe vậy nổi giận, nhưng mà hắn không thể động đậy chút nào. Linh thức tình hình đã không khống chế nổi khí cơ toàn thân.

Không chỉ trong cơ thể tiên lực biến mất càng ngày càng nghiêm trọng. Mà ngay cả nguyên thần cũng thế. Đạo cơ di động, hồn hải sáng lên không ngớt.

Dần dần thất khiếu có máu chảy ra ngoài.

Thần sắc Khổng Duệ kinh dị, kinh ngạc khó hiểu nhìn qua đối diện.

Minh Nhật Hiên phong khinh vân đạm, hời hợt nói:

- Ngươi biết ta tu tập chính là thượng cổ Lượng Thiên Định Vận thần pháp?

Thấy Khổng Duệ gật đầu, Minh Nhật Hiên lúc này mới tiếp tục:

- Trắc mệnh định vận là sở trường của ta. Cho nên ngày mười bốn tháng tư thần võ nguyên niên, trên thiên đàn Kim Lăng, nhạc trữ hậu của Đại Thương lúc trước Dương Thịnh, bởi vì đạo cơ xông sát mà vẫn!

Âm thanh rơi xuống miệng mũi của Dương Thịnh lập tức có máu tươi bắn ra ngoài.

Khổng Duệ cũng hơi hơi thất thần, hắn biết được Minh Nhật Hiên cư sĩ là cường giả tuyệt đỉnh thế gian, là nửa bước chí cảnh.

Một thân thực lực chỉ dưới chí cảnh.

Nhưng mà Dương Thịnh này dầu gì cũng là Thánh Cảnh sơ kỳ. Ba ngàn năm thành thánh, thiên tư không kém.

Nhưng mà trước mặt Minh Nhật Hiên thì không hề có chút sức phản kháng nào cả!

Quả thực là nói định sinh tử, chỉ sợ những chí cảnh Thánh tôn cũng không làm được.

Chính mình dẫn người này vào Đại Càn, đến cùng là phúc là họa?

- Chớ suy nghĩ quá nhiều, chỉ theo hướng dẫn phát triển mà thôi!

Giống như cũng nhìn ra suy nghĩ của Khổng Duệ, Minh Nhật Hiên lời ít mà ý nhiều giải thích.

- Người này mệnh định thọ nguyên kỳ thật chỉ còn bảy ngày. Chỉ là trong tay của ta đem thời điểm hắn chết đẩy sớm hơn mà thôi. Lỗ giam chính không phải đã nói, lúc này ở Giang Nam chi địa hô phong hoán vũ, chưa hẳn là nghịch thiên hành sự sao? Minh Nhật Hiên chính là dùng mạng của mình thử một lần, chấm dứt thật đúng là như thế, thọ nguyên của ta hao tổn không đáng gì --

Ánh mắt Khổng Duệ lập tức hơi sáng:

- Như vậy mà nói...

Minh Nhật Hiên gật đầu:

- Đại Thương sẽ vong trong bảy ngày, cho nên Dương Thịnh cũng chắc chắn chết thảm! Tóm lại Ân Ngự thọ nguyên không nhiều. Cũng chỉ không biết bệ hạ phát triển thế nào mà thôi.

Dương Thịnh bên cạnh nghe vậy trong lồng ngực dĩ nhiên nổi sóng to gió lớn!

Đại Thương bảy ngày sau sẽ vong, mình chết trong bảy ngày? Điều này sao có thể?

Dương gia cũng đã mời ngời xem tinh tượng, suy tính kết quả hoàn toàn khác so với hai người này.

Lúc này Nguyên Thần hoàng đế vốn như mặt trời ban trưa a!

- Dứt khoát chém ngang lưng, đến nay đầu còn bị treo trên tường thành?

Tông Thủ hơi giật mình không nói, nghĩ ngợi nói Ân Ngự đúng là đã động thủ

Hắn chỉ nghĩ Nguyên Thần hoàng đế không phải kẻ ngu dốt. Ngay cả thủ đoạn quyền mưu cũng là đỉnh cấp nhất, lúc này không thể chờ được.

Trong nội tâm buồn giận, có thể nói Tông Thủ lại không giận ngược lại cười.

Kim Bất Hối ngu xuẩn rõ ràng đã sớm có thể thoát thân ra khỏi Đại Thương, rõ ràng biết được Đại Thương sẽ vong. Đại Thương từ trên xuống dưới đã triệt để mục nát, lực lượng một mình hắn khó xoay chuyển trời đất. Lại hết lần này tới lần khác còn ngốc núc ních tùy ý Ân Ngự bài bố.

Thành thành thật thật ở trong thiên lao có gì không tốt? Chỉ xem như bế quan, an tâm tu hành. Lặng chờ vài năm tự nhiên có thể đi ra.

Lại hết lần này tới lần khác còn còn dùng cách lỗi thời kích thích thần kinh của Ân Ngự.

Chẳng lẽ không biết đây là một đầu tuyệt lộ? Cho dù Đại Thương ngày sau như thế nào, là thịnh là suy, Ân Ngự cũng không làm gì được hắn.

Nguyên Vô Thương nói không chỉ là một chuyện Kim Bất Hối. Còn có Ân Ngự khen ngợi sắc đẹp của Khổng Dao, nói là muốn dùng Khổng Dao làm vật thế chấp.

Những lời này Tông Thủ ngược lại không để ý, cũng không phải không giận. Mà là dùng lòng dạ của hắn không tới mức bị Ân Ngự chọc giận còn mất lý trí.

Nguyên Thần hoàng đế nhiều nhất chỉ chiếm tiện nghi trong miệng mà thôi.

Ngược lại Bách Thắng Quan làm hắn suy nghĩ, lhông biết lúc này bên kia tình hình như thế nào.

Thạch Thiên Lý đã dốc toàn lực, Đại Càn chỉ cần hắn quay về là ổn định lại.

Tông Thủ cơ hồ có thể nhìn thấy Khổng Dao nhất định là đỡ trái hở phải, được cái này mất cái khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.