- A, yêu pháp? Chỉ là tồn
tại tiêu vong chi đạo thôi, Ngao Khôn dưới cơ duyên xảo hợp ngộ được.
Dùng tu vị nhị vị, chỉ cần nghe tên này, hẳn nên biết ý nghĩa, không cần Ngao Khôn phải giải thích cặn kẽ mới phải chứ --
Vừa nói, Ngao Khôn một bên tiện tay vỗ. Lưỡi kiếm trong tay toàn bộ đã nát bấy.
Theo một cổ huyết vụ phiêu tán, Nhân Quả Long đan lập tức giãy dụa khỏi
thân kiếm giam cầm. Vốn là linh quang hơi hiện, bay xoay tròn trên không trung, rồi sau đó như chim về với rừng, một lần nữa bay trở về trong
tay Ngao Khôn.
Đan vừa vào tay liền tự nhiên dung nhập vào cơ thể hắn!
Một thân khí cơ xao động của Ngao Khôn cũng lập tức bình phục lại.
Đây mới là bổn nguyên chi đan chính thức của hắn!
Mà lúc này trên mặt Hoa Vân đang vặn vẹo, vô cùng dữ tợn.
Đã đến cảnh giới như hắn, xác thực chỉ cần thoáng suy nghĩ, liền biết
tồn tại và tiêu vong chi pháp, đến cùng là sao! Nguyên nhân đại đạo mình tổn hại đến tột cùng ở đâu!
Mới rồi kích thứ nhất, Ngao Khôn cũng đã can thiệp vào đạo cơ của hắn rồi.
Ngược dòng tìm hiểu tám ngàn năm trước kia, gần như bịa đặt, khiến cho hỏa diễm pháp tắc của hắn đã có một tia sơ hở không nên có.
‘ trước kia ’ người bên ngoài không biết, chính hắn cũng chưa phát giác
ra. Cho nên rất ít liên quan đến nhân quả, cũng không cần cố sức can
thiệp vào vực này.
Bằng một cái giá lớn liền khiến cho hỏa diễm đạo cơ của hắn xuất hiện lỗ thủng.
Mà kích thứ hai lại trực tiếp bắt tay từ sơ hở kia, triệt để khiến căn cơ của Hoa Vân hắn bị phá huỷ!
Không khỏi một hồi mờ mịt:
- Thì ra là thế! Thì ra là thế! Tốt một môn tồn tại tiêu vong chi đạo --
Nhưng trong lòng lại đang nhỏ máu, ghen ghét cùng phẫn hận, tràn ngập
nơi ngực. Càng có một cổ ý sợ hãi, hiện lên trong lòng. Nhân Quả Long
Đan của Ngao Khôn rõ ràng đã bị hắn cướp lấy, vì sao còn có thể mạnh
như thế? Còn có thể ngộ được đại đạo chi pháp như vậy?
Không có khả năng còn có cơ hội thắng, lần này nhất định phải thua!
Đại đạo như vậy, chỉ cần trả một cái giá đủ lớn thì ngay cả căn cơ của đạo tổ cũng có thể can thiệp.
Tu giả cùng giai trong Vân Giới, có thể chống cự được tuyệt sẽ không đến mười vị, huống chi là hắn?
Mặc dù không dùng đến tồn tại tiêu vong chi pháp, Ngao Khôn đã đoạt lại
Nhân Quả Long Đan, cũng không phải Hoa Vân hắn có khả năng địch nổi!
- Xem ra đã rõ ràng rồi.
Tùy thời Long đan nhập vào cơ thể dung hợp, khóe môi Ngao Khôn nhếch
nhẹ, chỉ một ý niệm, bảy đầu Long Ảnh gào thét sau lưng đều đã biến
mất, đã bị cưỡng ép trấn áp!
Trước kia một khi hắn vận dụng sáu thành lực thì những oán lệ Long Hồn này sẽ hiện ra bóng dáng.
Nhưng hiện g iowf, mặc dù hắn lúc này khí thế tiếp tục tăng trưởng bành
trướng, những Long Hồn kia cũng không cách nào giãy dụa được nữa.
- Như vậy thử hỏi Hoa Vân đạo huynh, tư vị của môn yêu pháp này như thế nào?
Hoa Vân lại không chịu nói, thân hình lập loè một cái liền hóa thành một mảnh hỏa diễm, tản dật ra bốn phía chung quanh.
Trong chớp mắt đã lan ra mấy chục vạn trượng, khắp nơi đều là bạch diễm ngập trời.
Phiến không gian kia cũng xuất hiện vô số khe nứt màu đen.
Hắn lúc này chỉ có thể trốn! Chỉ cần chạy ra khỏi Tiểu Thiên Thế Giới này, cầu sư tôn phù hộ thì sẽ có một đường sinh cơ!
Dù là chỉ chút hồn niệm chạy ra cũng tốt hơn ở chỗ này, triệt để đạo tiêu thân vẫn!
Cường giả đã đến Thánh Cảnh, mỗi lần ra tay, đều là tổn thương đến căn bản Nguyên Hồn, có thể ngược dòng tìm hiểu ngọn nguồn.
Mà đạo của Ngao Khôn vô luận là nhân quả hủy diệt, hay hay tồn tại tiêu vong. Đều có thể dễ dàng diệt sát hắn!
Vạn Hồn Đăng Thất trong khung cảnh tác dụng đã nhỏ càng thêm nhỏ!
Chợt nghe Ngao Khôn lại cười lạnh một tiếng:
- Thật đúng là buồn cười! Ngươi đã biết Ngao Khôn ta nắm giữ chính là
tồn tại tiêu vong chi đạo, nên cam tâm nhận lấy cái chết mới phải. Chẳng lẽ còn cho rằng mình có thể trốn sao?
Cũng ngay khi vừa dứt lời, kẽ nứt tràn ngập trong thế giới vì diễm lực mà xuất hiện lại khôi phục lại như ban đầu.
Phân hồn ý niêm của Hoa Vân toàn bộ cũng đều bắn lại. Lần nữa khẽ giật mình, sau một lát, mới tỉnh ngộ ra.
Rồi sau đó liền có một loại cảm giác tuyệt vọng tràn ngập tâm linh.
Ngay chớp mắt vừa rồi, Ngao Khôn đã khiến tất cả khe hở thời không ở đây đều không ‘ tồn tại ’ nữa.
Tự nhiên Hoa Vân hắn cũng không có khả năng đào thoát từ đó nữa.
- Còn nữa, mặc dù Hoa Vân ngươi có thể chạy ra thì đã làm sao?
Ngao Khôn chắp tay đứng nguyên chỗ, tựa hồ toàn bộ chưa từng nhúc nhích.
Bên cạnh chính là Long Huyền.
Vô tận hàn khí, khiến cả phiến không gian đông lại, nhưng lại không ảnh hưởng đến Ngao Khôn chút nào cả.
- Dù Hoa Vân ngươi thực chạy ra khỏi Tiểu Thiên Thế Giới này, có sư tôn
ngươi ra tay bảo vệ. Ta muốn giết ngươi, cũng chỉ phí thêm chút công
phu. Nhiều lắm là thương thế nặng thêm chút. Tiêu vong chi pháp, chẳng
lẽ không lau được chút phân hồn kia của ngươi sao?
Câu cuối cùng liền tựa như một cái búa tạ, trùng trùng điệp điệp đánh vào trong đầu Hoa Vân.
Đúng rồi! Mặc dù chạy đi, cũng không thể nào đào thoát khỏi tiêu vong chi đạo kia!
Hoa Vân hắn cuối cùng vẫn phải chết!
Trong tâm niệm càng mờ mịt, hỏa diễm đầy trời vừa thu lại, Hoa Vân xanh mặt, lần nữa hiện ra thân ảnh.
Sau khi tuyệt vọng, lại là một hồi không cam lòng mãnh liệt đến cực hạn!
Hoa Vân hắn có danh sư chỉ điểm, có danh môn dựa vào, thiên tư cũng thế gian ít có! Có gì không bằng Ngao Khôn?
Rõ ràng không lâu trước kia, hắn là chiếm hết ưu thế.
Sau một trận chiến chịu nhục, liền thành công phong ấn Ngao Khôn, khiến muội hắn sống chết không rõ, cướp lấy Long đan.
Ngay cả đạo lữ của Ngao Khôn cũng bị hắn cưỡng đoạt đến bên người!
Nhưng đến cuối cùng vì sao vẫn thau bởi người này? Đây thật sự là nơi Hoa Vân hắn phải vẫn lạc sao?
Ngao Khôn cũng đã không quan tâm Hoa Vân giờ phút này rốt cục có ý niệm gì, cũng chẳng muốn đi xem biểu lộ của hắn.
Tiến về trước, đạp phá hư không, chỉ ngắn ngủn vài bước, đã đến trước người Hoa Vân.
Long Huyền sau lưng lập tức càng thêm nôn nóng.
- Ngao Khôn! Ngươi thực có can đảm giết phu quân ta? Không sợ Thanh Huyền sư tôn, ngày sau lấy tính mệnh của ngươi sao--
Đang khi nói chuyện, đồng thời một búng máu bỗng dưng hộc ra.
Hai dải băng, cuối cùng đã đến sau lưng Ngao Khôn ba thước.
Hoa Vân cũng biết tánh mạng của mình, đã đến thời khắc mấu chốt nhất.
Một tiếng hét giận dữ, cả người cũng hóa thành một đoàn hỏa diễm xích bạch đánh về phía thân hình Ngao Khôn.
Mắt Ngao Khôn có chút nhíu lại, tay phải hóa ra long trảo, đầu ngón tay như nhận, tiện tay quét qua phía sau.
Nhân quả đảo ngược! Cưỡng ép lọt vào giữa hai dải băng, xuyên thẳng qua cổ họng Long Huyền.
Sắc mặt Long Huyền lập tức hơi đổi, phảng phất như nhìn thấy độc xà vậy, phiêu thối về sau, tránh được một chỉ đao hủy diệt kia.
Mà Ngao Khôn cũng lạnh lùng mỉm cười một cái, bức mở Long Huyền, năm
ngón tay phải liền kết xuất một cái ấn quyết đè xuống, đánh vào trong
bạch diễm.