Ads
Tuyết Mạc Ngôn lấy ra Huyễn Tâm Kính, một đạo kính quang chiếu về phía Tông Thủ.
Lại chỉ thấy thiếu niên thế tử này bị Huyễn Tâm Kính chiếu xạ không phản ứng chút nào thì một đôi mắt phượng trở thành trăng lưỡi liềm cười cười với hắn.
Trong lòng Tuyết Mạc Ngôn lập tức là vô ý thức máy động, khi thấy vị Đạo Danh Tông Huyền Võ tông sư không hề có lực chống cự bị một kiếm chém giết. Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính bỗng nhiên biến đổi trở nên cao vút:
- Ngự kiếm lâm không!!! Ngươi là Linh Sư Dạ Du Cảnh?
Tiếng nói vừa dứt, hắn không còn ý đồ đi tìm hiểu Tông Thủ, Huyễn Tâm Kính trong tay vung lên, trong chớp mắt đã không có bóng dáng.
Chỉ có thể cảm giác được hơn mười cỗ khí tức như ẩn như hiện trốn chạy bên ngoài tế thiên đàn. Không đi phương hướng đỉnh núi mà là ngự sử linh khí trực tiếp lăng không phi hành.
Tông Thủ không nóng nảy, những người này không hiện thân thì cũng thôi, một khi hiện ra thì kiên quyết không cách nào thoát khỏi lưỡi kiếm của hắn.
Dẫn tụ một quốc gia chi lực khiến thực lực của hắn giờ phút này cơ hồ siêu việt đỉnh phong cảnh Huyền Võ Tông sư gấp hai.
Nếu đám tiểu miêu tiểu cẩu đó chạy khỏi tay hắn thì Đàm Thu hắn còn có tư cách gì tự phong Kiếm Hoàng?
Tuyết Mạc Ngôn tuy là mượn nhờ Huyễn Tâm Kính, phân hoá ra hơn mười đạo khí cơ tương tự bay về phía bốn phương tám hướng nhưng chân thân đều bị hắn khóa chặt từ đầu tới cuối.
Cửu Lân Kiếm theo hắn ý niệm xoay quanh, bỗng nhiên lại chìm xuống rơi vào trong tay hắn. Rồi sau đó cũng không ra vẻ, kiếm quang lại lóe lên, một đạo kiếm khí đạt 300 trượng xuyên thẳng hư không.
Chỉ nghe là 'Khanh' một tiếng, xa xa quang ảnh tán loạn, nơi kiếm quang rơi xuống bỗng nhiên tuôn ra Linh Năng.
Thân ảnh Tuyết Mạc Ngôn lần nữa hiện ra, lúc này vô cùng chật vật, búi tóc hắn tán loạn. Trong tay Tuyết Mạc Ngôn cầm một thành trường đao hóa thành mảnh vỡ, chỉ còn lại có tay cầm. Hắn đã hoàn toàn buông tha ý niệm chạy trốn, cười thảm một tiếng:
- Sơn Hà Kiếm Ý? Lấy thế vào kiếm, lại là kiếm đạo Thông Linh! Phế nhân song mạch thân không cách nào tu tập theo lời đồn đãi lại ngộ kiếm ý tiên thiên sơ mạch, Dạ Du chi cảnh! Tông Vị Nhiên hay lắm, Tuyết Mạc Ngôn ta thua không phục!
Tông Thủ nghe vậy khẽ lắc đầu thở dài:
- Ngươi đoán đúng rồi, chỉ tiếc không có thưởng. Huyễn Tâm Kính của ngươi rất không tồi, không bằng lưu lại cho ta chơi đùa?
Kiếm quang biến ảo, chỉ một kiếm chặt nghiêng, kiếm khí mênh mông cuồn cuộn phóng ra, lập tức 'Bồng' một tiếng, huyết vũ phiêu tán. Kiếm thế mang theo ngàn vạn cân cự lực, trực tiếp chấn thân hình Tuyết Mạc Ngôn nát bấy!
Chỉ có một mặt kính tròn cổ đồng lưu lại, không bị hao tổn, một đạo chân khí của Tông Thủ vung ra, cổ kính đã rơi vào trong tay Tông Thủ.
Khi huyết vũ tung bay đầy trời thì cao thấp Tế Thiên đài trở nên yên tĩnh, thanh âm binh đao giao kích cũng dừng lại.
Mặc dù lão tế tự Tông Lăng kinh nghiệm vô số, tâm tính sớm đã là rèn luyện đến gợn sóng không sợ hãi, núi thái sơn sụp đổ trước mắt không biến sắc cũng không biết nên ứng phó như thế nào với biến hóa liên tiếp này.
Tông Lăng đến bây giờ vẫn không thể tin nổi chuyện trước mắt, Tông Thế trọng thương quỳ xuống đất, còn Tông Thủ một kiếm chặt đầu cường giảĐịa Luân Thất Mạch Huyền Võ tông sư. Tuyết Mạc Ngôn Linh Võ song tu, Huyền Võ Tông lục giai, Linh Sư Hoàn Dương Cảnh mà bị Tông Thủ lấy kiếm thế dùng Sơn Hà Kiếm Ý chém giết, chỉ hai kiếm chấn thành bột phấn.
Chuyện tình khó khăn vất vả trước đó trong chớp mắt đảo ngược, thiếu niên mười bốn tuổi chém giết hai đại đỉnh cấp cường giả thực sự là thế tử song mạch thân phế nhân theo như đồn đãi?
Lấy thế vào kiếm, kiếm đạo Thông Linh hắn không biết. Bất quá Tông Thủ mới ngự kiếm lăng không đâu chỉ là Linh Sư Dạ Du Cảnh mà thôi? Rõ ràng là nguyên thần thứ hai!
Tông Lăng nhất thời chỉ cảm thấy là đầu óc đều chậm chạp theo không kịp, giờ phút này nếu không phải sau lưng còn có hai vị Linh Sư Hoàn Dương Cảnh. Hắn là hận không thể lập tức tóm lấy Tông Thủ nghiên cứu cẩn thận một phen.
Mới bắt đầu thì nắm giữ vương đạo võ học. Tông Vị Nhiên hắn thật sự là sinh ra hảo nhi tử.
Cũng đúng, phụ là hổ phụ, nhi há lại là khuyển tử?
Khách quan mà nói, Tông Thế đúng là đầu óc có bệnh, dám tranh đoạt đại vị với Tông Thủ?
Luận huyết mạch, luận võ đạo, luận linh pháp, luận thủ đoạn, Tông Thế có cái gì hơn được thế tử?
Hổ Thiên Thu chém mạnh một đao bức Lệ Hổ Cát Thường trong thất thần ra, hắn cười ha ha âm thanh chấn trường thiên:
- Ta đã sớm nói, Tông Thế ngươi so với Thủ nhi chỉ là cặn bã, phế vật chính thức phải là Tông Thế ngươi mới đúng. Cái gì đệ nhất thiên tài Đông Lâm Vân Giới, tông môn lánh đời lại thổi phồng quá mức. Luận bản lĩnh thật sự, ngươi có thể bì kịp được đầu ngón chân của thế tử đã là phúc ba đời rồi. Dư nghiệt tộc trưởng tiền nhiệm Tông gia cũng dám bốc trời. Nếu không phải quân thượng nể mặt Tuyết thị thì các ngươi làm gì có cơ hội tạo nên sóng gió.
Thanh âm mang theo hào khí ngập trời giống như cương châm đâm vào đáy lòng Tông Thế.
Hắn cảm thấy lòng đau như cắt, thậm chí hai chân bị gãy, thương thế toàn thân đều không thể áp nổi.
Một đám Thiên Hồ Trường Lão Tông Duệ, Tông Hợp sớm đã không còn đắc ý lúc trước, chỉ còn vẻ mặt tái nhợt.
Đây chính là Tuyết Mạc Ngôn, nhân tài mới xuất hiện ở bên trong Tuyết thị Vân Giới. Tu vi Linh pháp tới Hoàn Dương Cảnh, ngưng tụ bát phù. Mà võ đạo chân khí cũng đạt tới cảnh giới Huyền Võ Tông, dung hợp tám đầu địa mạch!
Cường giả như vậy không ngăn nổi hai kiếm của Tông Thủ.
Lấy thế và ý, kiếm đạo Thông Linh, vương đạo võ học, những điều này bọn họ cũng đều biết, giờ phút này lại cảm giác cực kỳ lạ lẫm.
Kỳ thật chỉ cần một cái cảnh giới Dạ Du đã nổ tung đầu óc đám người này lên rồi.
Cơ hồ có thể đoán được, tình hình đám người đệ tử dòng chính Tông gia bị Tông Thủ cưỡng chế vài thập niên không cách nào xoay người.
Tông Vị Nhiên cường hoành cả đời, cũng áp bọn hắn suốt mười năm. Mà Tông Thủ chỉ mười bốn tuổi đã có thể thần hồn Dạ Du, so phụ thân hắn càng yêu nghiệt, càng biến thái, cũng càng cường thế hơn!
Buồn cười đám người hôm qua dám ở trước mặt nhân vật kinh thế như vậy vênh váo tự đắc!
Linh Pháp Không đứng yên tại chỗ, khóe môi tràn ra một tia tơ máu sau đó thấp giọng nở nụ cười, cảm xúc trong lồng ngực giờ khắc này phức tạp nói không nên lời.
Hắn tự cho là mình có mắt nhìn người nhưng mà giờ phút này, bóng người một đứng một quỳ cơ hồ muốn chọc mù ánh mắt của hắn. Linh Pháp Không tự nhận là có thể xem xét thời thế nhưng giờ phút này ẩn ẩn trong lòng biết chính mình đã bỏ lỡ cơ hội hòa giải cùng thế tử.
Đi lính Tội nhân doanh hai mươi năm, kết quả Mục Lang nhất tộc đại thương nguyên khí đã định sẵn.
Duy nhất may mắn chính là Linh Huyền phía trên thiên đàn liều mạng chiến đấu để tộc nhân bọn hắn có mấy cơ hội khôi phục.
Tả Đình Trụ Đại tướng Khâu Vi liều mạng xông về phía trước đã trùng kích tới phụ cận Tông Thủ.