Chỉ biết vừa rồi khi Nguyên Vô Thương chém kiếm thì khí tức trong
chớp mắt liền kéo lên mấy lần, cũng khiến cho tim đập của hắn cơ hồ đình chỉ. Nhưng chốc lát sau thì xà kiếm lại vỡ vụn, khiến cho người quả
thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Lệnh Tuyết Vân vẫn trầm mê như trước, sau một lát, mới cười khổ.
- Ngươi không nhìn lầm, xác thực như thế! Vị quân thượng kia của ngươi
cũng nắm giữ Linh Vũ hợp nhất. Kiếm đạo của hắn vốn đã hơn Nguyên Vô
Thương một bậc, hôm nay thực lực sai biệt, cũng bị san bằng hơn phân
nửa. Một trận chiến này, quân thượng nhà ngươi tựa hồ có thể thắng được?
Câu cuối cùng nói ra, trong nội tâm Lệnh Tuyết Vân vẫn tràn ngập do dự và không xác định.
Chỉ vì tình hình trước mắt thật sự là quá mức không thể tưởng tượng.
Nguyên Vô Thương đứng đầu Vân Giới Lục Tuyệt kiếm tựa hồ sắp thua?
Trong hư không, lại là mấy kiếm giao kích. Bất quá mỗi khi một kiếm đụng nhau thì Nguyên Vô Thương đều xanh mặt, thân hình nhanh lùi lại.
Trên người cũng nhiều ra mấy đạo vết thương, có nguyên nhân vì thân thể
không chịu tải được cái kiếm ý phách, cấp, cũng có mấy lần, là bị kiếm
quang của Tông Thủ gây thương tích.
Nhiều lần, đều là suýt nữa
trí mạng, chém vào chỗ hiểm. Mà càng kịch chiến, kinh hãi trong mắt
Nguyên Vô Thương liền càng đậm một phần. Cuối cùng nhịn không được, lần
nữa lên tiếng.
- Làm sao có thể? Tông Thủ ngươi trình độ phù hợp Linh Vũ hợp nhất sao có thể còn trên cả ta?
Ba thành, làm sao có thể là ba thành? Thanh âm truyền ra, Diệp Phi Sương trên thuyền lần nữa kinh ngạc.
Nàng chỉ biết Tông Thủ lúc này đã chiếm cứ hoàn toàn ưu thế áp đảo, gần như nghiền áp lấy Nguyên Vô Thương.
Linh Vũ hợp nhất, sở dĩ làm càng sớm càng tốt, chính là vì trình độ phù hợp
của hồn lực cùng nội tức. Về phần chiến lực tăng lên, ngược lại chỉ là
bổ sung.
Nếu đợi đến tiên cảnh, hay hoặc là Thần Cảnh mới có thể
khiến cả hai hợp thành nhất thể. Như vậy cuối cùng cả đời, cũng khó khăn có thể phù hợp ngoài sáu thành, trừ phi là có đại cơ duyên, đại nghị
lực, nếu không tuyệt không cách nào vấn đỉnh chí cảnh chân cảnh cuối
cùng.
Độ phù hợp ba thành? Điều này sao có thể? Tên kia cho tới bây giờ cũng chỉ mới có cảnh giới thất giai thôi?
Chẳng lẽ tên này từ lúc nhị giai tam giai đã có thể làm được Linh Vũ hợp nhất, làm sao có thể?
Tông Thủ lại bình tĩnh, lúc trước chém ra một kiếm, liền thủy chung duy trì lấy trạng thái như thế.
Trong ý niệm chỉ đang không ngừng tính toán, không ngừng suy diễn đường kiếm song phương. Vì như thế, mới có thể khiến hồn lực chân lực hỗn hợp làm một một cách tốt nhất.!
Bất quá lúc này nghe vậy, tâm thần cũng
một hồi gợn sóng. Hắn cảm giác được rõ ràng, độ phù hợp giữa nội tức hồn thức quả thật vượt xa Nguyên Vô Thương!
Chí ít có ba thành, vô
cùng chặt chẽ. Phối hợp kiếm ý chi phách, khiến cho hắn mỗi một kiếm, uy năng cơ hồ đều có thể tương đương với gấp ba lần cửu giai đỉnh phong!
Sao lại thế được? Hẳn là mình trước kia vừa ẩn mờ mờ ảo ảo như có điều ngộ
ra, Tông Thủ lại không nghĩ nhiều. Theo một thân khí thế kéo lên đến cực điểm, Cửu Đầu Chân Long sau lưng, cũng lần nữa phát ra một tiếng long
ngâm!
Bạch Kim Long Kiếm!
Thuấn Không Long Kiếm!
Lôi Đình Long Kiếm!
Viêm Long Hạo Kiếm!
Hàn Cực Li Kiếm!
Chém ra đạo kiếm quang này, Long ảnh lộ ra trên thân kiếm của Tông Thủ cũng đã xuất hiện bảy trảo!
Năm loại Chân Long kiếm ý điệp gia, sử kiếm quang hình rồng, cũng càng thêm ngưng thật!
- Đoạn!
Ngay lập sau đó liền có một tiếng nổ vang chấn động màng tai, vô cùng bén nhọn, vượt qua tất cả mọi lần trước kia.
Nguyên Vô Thương nhanh lùi lại, mà thanh xà kiếm trong tay cũng đã bị chém
gãy. Thân hình vô cùng chật vật, trong mắt cũng lộ ra vẻ mờ mịt không
biết làm sao.
Trong mắt Tông Thủ cũng chớp lên tinh mang. Kiếm tiếp theo đã có thể quyết thắng!
Ý niệm cùng một chỗ, chín đầu Chân Long phía sau hắn liền triệt để biến
mất. Một kiếm vung xuống, hư không vốn là không có ánh sáng này phảng
phất càng hắc ám thêm vài phần.
Che đậy tất cả linh giác ngũ giác của mọi người. Cũng chỉ có Tông Thủ, mới có thể biết được điểm đen
trên mũi kiếm của mình có thể thôn phệ vạn vật.
Đúng là Nguyên Nhất Hắc Kiếm!
Khi xuất kiếm, Tông Thủ liền cảm giác được bất đồng. Hắc động pháp tướng,
không chỉ là đang hấp thụ lấy hồn lực hắn mà càng điên cuồng rút ra tất
cả âm chúc chân lực trong cơ thể hắn
Khiến cho cho hắc động pháp tướng càng điên cuồng bành trướng!
Uy lực một kiếm này cũng gấp mấy lần Nguyên Nhất Hắc Kiếm lúc trước
Nguyên Vô Thương cũng tim đập nhanh, ý thức gần như ngốc trệ. Thẳng đến khi
linh thức bị vặn vẹo hút đi, lại không cảm ứng được tình hình chung
quanh thì cuối cùng mới kịp phản ứng.
Lúc trước thấy kiếm pháp có thể thôn phệ Thiên Địa này thì hắn vô cùng hưng phấn. Nhưng lúc này, lại chỉ cảm thấy vô lực!
Mạnh mẽ cắn răng một cái, Nguyên Vô Thương bỗng dưng ném ra một vật. Lăng
không tăng lớn, hóa thành một mặt ngân thuẫn phạm vi mười trượng đặt
trước người.
Khi kiếm thuẫn giao kích, lại không có bất kỳ tiếng
động nào cả, Nguyên Vô Thương cũng hoàn toàn không cách nào cảm giác.
Thẳng đến khi Hắc Ám tán đi, Linh Giác mới lần nữa triển khai.
Liền chỉ thấy pháp bảo Ngân Thuẫn cao tới ngũ giai kia đã ảm đạm, văng đi rất xa.
Mà ở đối diện, kiếm tiếp theo của Tông Thủ cũng một lần nữa chém xuống.
Một kiếm này lại sáng đến chói mắt, chiếu phiến hư không này thành một
mảng chói lóa.
Đúng là Nguyên Nhất Bạch Kiếm!
Nguyên Vô
Thương buồn bực một tiếng, cưỡng chế ý tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Phất tay áo một cái, lập tức hơn mười tấm linh phù pháp cấp bố ở trước
người, từng cái dẫn dắt rời đi. Hóa thành từng đạo phòng hộ linh pháp,
tầng tầng lớp lớp hợp cùng một chỗ.
Trong tay cũng nhiều ra hai
thanh bát giai Linh kiếm, trước người bày ra kiếm quang rậm rạp chằng
chịt, một tầng bao lấy một tầng, nhấc lên vô số linh bạo, phảng phất như không có điểm cuối.
Ầm vang!
Ngay lập tức sau, kiếm quang màu trắng rừng rực kia cuối cùng trảm đến, thế như chẻ tre, liền nghiền nát tứng cái linh pháp trùng trùng điệp điệp!
Rồi sau đó kiếm
quang trùng trùng điệp điệp cũng lập tức tan rã. Cuối cùng lại là một
đạo huyết quang bắn ra, lại lập tức bị vầng sáng nóng rự, triệt để bốc
hơi!
Khí tia sáng trắng chói mắt kia rốt cục biến mất, Diệp Phi
Sương cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cả người triệt để không có khí lực,
xụi lơ trên boong thuyền. Thần sắc thì vô cùng hoảng hốt, thật lâu không cách nào hoàn hồn.
Mà Lệnh Tuyết Vân ở xa xa cũng phát ra một
tiếng than nhẹ. Cũng không biết là đang tán thưởng kiếm thuật của Tông
Thủ hay là tiếc hận sự thảm bại của Nguyên Vô Thương nữa!
Ánh mắt nhìn tới, chỉ thấy non nửa thân hình Nguyên Vô Thương đã bị kiếm của
Tông Thủ triệt để chém bay. Bộ phận còn lại, cũng đều hơn phân nửa bị
tổn thương, dưới sự bảo hộ của một đạo linh quang nhanh chóng độn đi xa.
Khí tức suy yếu, thương thế rõ ràng đã trầm trọng đến cực hạn, khoảng cách thân mạch, cũng không kém là bao.