Ngoại nhân không biết cho đến vạn năm sau, bí mật Trầm Luân Vân Hải mới giải khai.
Bất quá nơi đây con người vẫn không thể sinh sống, ngược lại loại thú thổ hệ coi đây là thiên đường.
Vực sâu phía dưới lòng đất có ma khí tuôn ra nhờ từ lực sinh vật nơi đây có thể nhảy cao ngàn trượng và tinh thú nơi này tính tình cực kỳ cuồng
bạo.
Tông Thủ cẩn thận từng li từng tí đạp không hành tẩu, tâm niệm tập trung vào một cái phương hướng bước đi.
Hắn không biết Tông Vị Nhiên lúc này ở đâu, bất quá Long Ảnh đã nói Phụ thân hắn chưa chết thì nhất định đang ẩn thân ở chỗ đó.
Trong tối tăm có một loại trực giác chính mình không cần tận lực tìm
kiếm, dựa theo phương hướng này đi xuống tất sẽ gặp được Tông Vị Nhiên.
Không biết trải qua bao lâu, ngay tại thời điểm nội tức toàn thân Tông
Thủ sắp sửa bị hao hết do từ lực nơi này thì hắn nhướng mày lên.
- Hả? Chỗ này...
Chẳng biết tại sao máu huyết máu trong cơ thể hắn lưu động với tốc độ gấp đôi trước đó, mạch đập gia tốc tăng lên,.
Huyết mạch của hắn đang rung động.
Cẩn thận nhìn chung quanh, Tông Thủ đã khóa chặt một chỗ. Trước mắt vẫn là sương mù dày đặc không hề thấy gì.
Bản năng hắn cảm giác mình có thể nhìn bằng mắt thường là mê hoặc.
Tông Thủ hít sâu một hơi, trì hoãn bước tới, hắn vốn muốn thử thăm dò
bốn phía một phen. Sau đó trong đôi mắt cuối cùng lộ ra vẻ hiểu rõ, thì
ra là thế! Đây là thời không gấp khúc sao?
Trách không được mấy kẻ Đạo Danh, Thượng Tiêu tìm mấy năm không thấy.
Trừ phi kẻ đã từng xem Thái Sơ chi cảnh, lại nắm giữ chút phương pháp
thời không, nếu không thật sự là khó có thể dọ thám biết dị thường của
nơi này.
Không chút do dự Tông Thủ chém ra một khe hở ở không gian này.
Hắn bước chân vào, chỉ thấy không gian nơi này gần trăm trượng. Trong
lòng Tông Thủ âm thầm hoảng sợ, Trầm Luân Vân Hải là nơi nguyên từ xung
đột, mở không gian tường kép bên trong, không biết tu vi thế nào mới làm nổi.
Chớp mắt một cái, đồng tử của hắn mở lớn, chỉ thấy ở trung tâm có một bóng người đang ngồi ngay ngắn.
Trong trí nhớ của Tông Thủ thấy trăm ngàn lần. Thân hình thon gầy, khuôn mặt thanh tuyển, khí chất thanh tú,khí thế như hùng sơn.
Đúng là Tông Vị Nhiên!
Lúc này lại hai mắt hắn nhắm nghiền như đang suy nghĩ cái gì.
Lập tức Tông Thủ đưa ánh mắt nhìn xuống hai tay Tông Vị Nhiên.
Trước ngực hắn có một vật, nhìn tinh tế thì là một đoàn quang hoa xanh
ngọc, ẩn ẩn có thể thấy được, ở trong ánh sáng màu lam là một quyển
thiên thư.
Tông Thủ quen thuộc nó vô cùng vì đã gặp ở kiếp trước.
Đúng là Trụ Cực Mệnh Thế Thư!
Trong tâm niệm Tông Thủ lập tức mờ mịt.
Vật ấy quả thật trong tay Tông Vị Nhiên? Lời đồn đó là thật sao?
Nếu trong tay Tông Vị Nhiên thật sự là bảo điển linh pháp độc nhất vô
nhị tu giới thì đoàn ánh sáng màu lamở trong nguyên hồn chính mình đến
cùng là vật gì?
Mình cùng quyển sách này có liên quan ra sao?
Ở trong chỗ sâu hồn hải bỗng nhiên có gì đó vỡ ra, quang hoa xanh ngọc
giấu kín đột nhiên vặn vẹo nổi lên sóng gió rồi không ngừng biến ảo ẩn
ẩn hòa cùng Trụ Cực Mệnh Thế Thư trong tay Tông Vị Nhiên.
Nguyên Tông Thủ cũng tùy theo chấn động, sau đó hắn hoảng sợ phát giác hồn của mình dĩ nhiên là bắt đầu tiêu tán.
Không phải tiêu tan hết bị diệt hồn tán toái mà là tồn tại bản thân bị một cỗ lực lượng trong thiên địa chối bỏ!
Hình như Đàm Thu hắn vốn không nên tồn tại ở thế gian này.
Lực lượng này to lớn vô cùng, đột nhiên mà phát sinh vô luận hắn dùng
loại biện pháp nào kháng cự cũng không cách nào đình chỉ dù chỉ một lát.
Ý niệm của hắn dần dần mơ hồ, duy chỉ có huyết nhục thì vẫn tồn tại.
Chính mình chẳng lẽ sẽ chết?
Nếu thật như thế thì khó mà hiểu nổi, thời điểm kiếp trước mình đoạt
được Trụ Cực Mệnh Thế Thư cũng như vậy, khó mà hiểu nổi xuyên tới thế
giới vạn năm trước đó. Cuộc đời này thật đáng buồn cời.
Tông Thủ phát giác mình lúc này thật có thể cười được. Hắn vui mừng than nhỏ, sớm biết như thế thì không nên tới
Tông Thủ dứt khoát không chống cự chỉ lẳng lặng cùng đợi thời điểm chính mình triệt để tiêu vong.
Tại lúc này bóng người áo bào xanh đối diện rốt cục đã có động tĩnh.
- Hả?
Tông Vị Nhiên mở mắt ra chốc lát phảng phất là ngôi sao thoáng hiện, hắn bình tĩnh nhìn lại rồi ở trong ánh mắt kia mê hoặc hồi lâu, sau khi
nhìn kỹ mới nói:
- Ngươi là... Thủ nhi?
Tông Thủ hoàn toàn nói không ra lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ta là Đàm Thu, Thủ nhi của ngươi đã bị triệt để nuốt rồi.
Không biết sao trong lòng hắn tràn ngập tình cảm ấm áp, vẻ mặt cứng ngắc lưu lại hai hàng nước mắt.
Hình như chính mình đối với thanh âm này và người trước mắt đều rất mong đợi.
Vẻ ôn hòa làm cho người ta vô cùng lưu luyến, là cảm giác người thân nhất.
- Hình như có chút không đúng! Là đoạt xá?
Tông Vị Nhiên nhíu nhíu mày, thanh âm nghi hoặc hồi lâu, mục hàm sát cơ. Ngay tại trong lòng Tông Thủ nhẹ nhàng rung động tâm can thì thanh âm
kia lại bỗng nhiên trầm xuống, lần này ngữ khí xác nhận:
- Không phải, ngươi là Thủ nhi, không có sai được!
Khi những lời này nói ra, lực lượng khiến Tông Thủ hồn phi phách tán bỗng nhiên ngừng lại.
Chỉ là Tông Thủ suy nghĩ lúc này rất gian nan, cơ hồ không cách nào suy nghĩ.
Hắn biết được sự hiện hữu của mình đang bị chối bỏ.
Tiếp theo Tông Vị Nhiên lâm vào trầm ngâm nhìn Trụ Cực Mệnh Thế Thư trong tay.
- Nhưng vì sao như thế? Nguyên hồn bản chất đồng dạng nhưng trên đời này làm sao có thể có hai Tông Thủ? Tông Vị Nhiên ta không phải sinh đôi
mà.
Lầm bầm lầu bầu, cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, Tông Vị Nhiên chợt ngẩng đầu, từ đó nhìn thẳng Tông Thủ.
Cái nhìn này hình như xuyên qua ngàn vạn hư không. Cũng xuyên thấu
nguyên hồn của Tông Thủ, nhìn rõ hết thảy huyền bí linh hồn hắn.
Mãi tới khi bảo điển màu xanh da trời trong hai tay của hắn khiến cho thời không chấn động.
- Thì ra là thế! Là trụ cực mạng thế sao?
Tông Vị Nhiên giật mình mà ngộ, có chút thất thần thì thào:
- Thế gian này không thể có hai quyển Trụ Cực Mệnh Thế Thư. Một quyển xuất hiện, một quyển khác cũng không nên tồn tại
Hắn lại giễu cợt một tiếng:
- Ôi. Nguyên lai Tông Vị Nhiên ta bi thảm như vậy? Cứu không được Hàm
Yên, ngay cả hài nhi duy nhất của mình cũng không thể bảo vệ.
Trong lòng Tông Thủ khẽ nhúc nhích: Hàm Yên? Đây chính là thê tử của Tông Vị Nhiên?
Nhớ tới tòa cung điện Càn Thiên Sơn cũng
có hai chữ Hàm Yên, mẫu thân Tông Thủ họ Lục, là đích mạch phần thiên Lục gia. Như vậy chính là Lục Hàm Yên!
Tông Vị Nhiên cũng không biết là nghĩ thông suốt cái gì, tiếng cười thê lương trào phúng lại ẩn hàm vài phần thống hận.
- Giỏi cho Lăng Vân tông! Dám làm như thế! Tông Thế lúc trước thực không nên lưu hậu hoạn! Hổ huynh cùng Hiên Viên lão huynh không tệ, một kẻ vì ngươi tộc diệt người vong. Cái khác thì đem vài chục vạn đại quân, tất
cả đều chôn vùi. Tông Vị Nhiên ta có thể được huynh đệ này quá mau mắn!
Cái gì cuồng Huyết Yêu thánh, Cửu Vĩ Hồ Vương, bất quá là một kẻ không
cách nào bảo toàn thê tử!