Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là người đứng đầu kỵ quân đã sớm có
phán đoán. Loại bổn sự thế này, cũng không phải người bình thường có thể có được.
Lại là một vị Vô Song danh tướng? Làm sao có thể?
Tông Thủ chỉ kinh ngạc chốc lát, đã biết lúc này không phải thời điểm thích hợp theo đuổi việc này.
Thân hình phóng lên không, mặt Huyễn Tâm Kính kia lập tức huyền trên đỉnh đầu, chiếu rọi xuống phía dưới.
Không hiện ra Cửu Vĩ chi hình, liền có thể thấy bóng người trên không hạm đều nhao nhao ngã xuống mặt đất.
Không hạm trong tiếng vang cót kẹtzz C-K-Í-T.. T... T, dần dần ngừng lại.
Tuyết Mộng Long kia cũng tựa hồ trong lòng biết sáu chiếc không hạm kia không thể chạt được, rên rĩ một tiếng, trước khi kính quang của Tông Thủ
chiếu qua đã độn không mà đi, không dây dưa với Ngao Khôn nữa.
Rồi sau đó ước chừng mấy tức, thân ảnh Ngao Khôn đã xuất hiện cạnh người Tông Thủ.
- Tuyết Mộng Long này bản lĩnh không tệ, đáng tiếc ngươi tới sớm một lát. Nếu không nói không chừng, ta có thể bắt lấy người này rồi!
Nói đến đây, Ngao Khôn lại tiếc hận vạn phần, nhìn Tông Thủ:
- Nếu tu vị của ngươi có thể tới tiên cảnh thì hắn cũng không trốn nổi!
Tông Thủ biết ý hắn, đến chậm thêm chút nữa, Ngao Khôn tất có thể triệt để áp chế Tuyết Mộng Long. Nếu hắn đã đến tiên cảnh, cũng có thể phối hợp
với Ngao Khôn, triệt để phong tỏa phiến hư không này.
Nhưng trong lòng cũng không thấy có gì tiếc nuối, Tuyết Mộng Long cực kỳ biết thời
thế. Nếu tự biết không có hi vọng, tuyệt sẽ không ngồi chờ chết. Chưa
hẳn đã không sớm bỏ qua sáu chiếc không hạm này sớm đào tẩu đi.
- Vì sao đến tận đây
Hắn nghi hoặc nhất là chuyện này, lẽ ra chuyện những không hạm này của
Tuyết gia hẳn nên cực kỳ bí ẩn mới đúng. Ngao Khôn làm sao có thể biết
được, hơn nữa còn kịp thời tìm đến trước khi nó chạy trốn?
- Là
có người thông báo! Có người trong những giới hà ở ngoại vực, đổ vô số
tín phù Long tộc. Vừa rồi vị kia của Thái Linh Tông rút đi, ta hiếu kỳ,
nhặt được một tấm.
Ngao Khôn nói xong, lấy ra một tín phù đưa tới cho Tông Thủ.
Nhìn như không khác gì tín phù bình thường. Chỉ có sau bên cạnh, có một ấn ký hình rồng.
Tông Thủ lại biết, phù lục như vậy, thường thường đều bao hàm một tia long
huyết. Chỉ cần là Long thuộc, mặc dù cách mấy cái thế giới, cũng có thể
cảm giác được.
Quả nhiên, hắn mới cầm vào tay, đầu Lôi Đình Dực Long đã ló đầu ra, nhìn thoáng qua, liền không cảm thấy hứng thú rụt về.
Ngao Khôn lúc này cười cười nói:
- Ta thấy người này, ngược lại thạt thú vị!
Ánh mắt lưu chuyển, tiếp theo liền dừng lại bên cạnh vai Tông Thủ, nhìn tiểu thổ cẩu kia, thần sắc cổ quái không thôi.
- Đầu tiểu cẩu nhi này tựa hồ có chút cổ quái? Ah nha, về sau có thể có trò hay để nhìn rồi --
Tông Thủ không chú ý nghe, thần sắc như có điều suy nghĩ. Thẳng đến khi
trông thấy xa xa, trong vạn kỵ đội kia có hai người ngự không đi tới,
lúc này mới tỉnh lại.
Biết được hai người này, hơn phân nửa là
người chỉ huy tư quân Nhậm gia lần này. Một gã ăn mặc võ tướng, thân
hình khôi vĩ không kém hơn Doãn Dương. Tên còn lại là một văn sĩ chừng
hai mươi, hào hoa phong nhã, thần sắc kính cẩn. Bất quá rõ ràng bình
thường tản mạn đã quen, lúc này tuy giả ra bộ dáng khiêm tốn lễ độ,
nhưng có thể thấy được tính tình người này quyết không bị trói buộc.
Đợi đến sau khi hai người thi lễ xong, Tông Thủ liền hỏi:
- Không biết mới rồi người thống soái chi kỵ quân này là ai?
- Là thần Nhậm Thiên Hành!
Người ăn mặc võ tướng kia nói:
- Thần lần này tùy tiện làm việc, can phạm quân quy, kính xin quân thượng giáng tội!
Nhậm Thiên Hành?
Ánh mắt Tông Thủ lập tức chớp lên:
- Ngươi là cháu trai của Nhậm Bác sao?
Hắn không biết, Nhậm Bác rõ ràng còn có một cháu trai như vậy!
Thanh danh quá lớn, như sấm bên tai!
Không khỏi kỳ quái, chẳng lẽ trên người mình có ‘ Vương Bá ’ chi khí gì đó hay sao?
Nhân vật như vậy, rõ ràng cũng không lý do chạy tới chỗ hắn?
Nhậm Thiên Hành hơi cảm thấy kỳ quái, lại vẫn kính cẩn nói:
- Đúng vậy!
Tông Thủ có chút gật đầu, lại lấy ra tấm Long tộc tín phù kia:
- Như vậy phù này là do người nào ném ra?
Trả lời lại là thanh niên văn sĩ kia:
- Là thảo dân!
Ánh mắt Tông Thủ càng kỳ dị:
- Ngươi là người phương nào? Lại làm sao biết không hạm của Tuyết gia giấu ở chỗ này?
- Thảo dân Trương Hoài!
Trương Hoài nhàn nhạt lên tiếng, lại dùng ngữ khíbằng phẳng không có sóng giải thích:
-Thần lúc đầu không biết! Bất quá trong giới hà hung hiểm, Tuyết gia tự hỏi
nắm chắc thắng lợi trong tay, có bảy thành khả năng dời không hạm vào
Vân Giới. Phụ cận Càn Thiên Sơn, có thể đơn giản tiến vào linh hà,
cũng chỉ có mấy chỗ thôi--
Tông Thủ ánh mắt lại sáng:
- Như vậy ngươi làm sao biết được Tuyết gia lần này làm việc, có tộc nhân đi theo?
- Cương nỏ Tuyết gia chuẩn bị phần lớnđã cũ kỹ! Mà linh trận phối hợp
cũng đã có sẵn. Xác nhận từ một chỗ tháo dỡ ra. Theo thảo dân tính, sẽ
không ít hơn bốn chiếc không hạm --
- Như vậy nếu Ngao thúc này của ta không đến thì phải làm sao?
- Tự nhiên đứng ngoài quan sát rồi!
- Thế nhưng lại tiếc thân? Không muốn vì cô phục vụ quên mình sao?
- Cũng không phải! Dùng hơn vạn tánh mạng làm chuyện vô ích phí công,
không phải trí giả nên làm. Sao không lưu lại tấm thân hữu dụng chứ --
- Có ý tứ! Dùng quân lực vạn người, ngăn trở sáu chiếc không hạm, ngươi không sợ, bị cường cung kình nỏ bắn chết sau?
- Tuyết thị tinh nhuệ ra hết, cường cung kình nỏ đều đã điều đi. Có Thiên Hành sư huynh của ta ở đây, ta có gì phải sợ?
- Ngăn trở Tuyết Mộng Long là Ngao thúc c ủa ta. Thống soái vạn kỵ ngăn
trở chiến hạm địch là Nhậm Thiên Hành. Cô nhìn không ra, ngươi làm được
gì?
- Thảo dân trần thuật định sách, trù tính điều hành, sao lại vô dụng?
Tông Thủ liên tiếp mấy cái nghi vấn như bắn liên hồi, mà Trương Hoài đáp cũng không chút do dự.
Càng hỏi trong mắt Tông Thủ càng lộ vẻ hân thưởng.
Chỉ là danh tiếng Trương Hoài sao trước kia mình chưa nghe qua chứ?.
Đè xuống nghi hoặc trong nội tâm, Tông Thủ ngược lại cười cười:
- Nói như vậy, ngươi ngăn cản sáu chiếc vân hạm này là muốn hiệu lực dưới trướng cô sao?
Trương Hoài vẫn mặt không đổi sắc, cũng không lộ ra kích động, thực sự không thất lễ, ôm quyền:
- Đúng vậy!
- Như vậy thì theo người thấy tộc nhân Tuyết thị trên thuyền này cùng với rất nhiều Hồ bộ chi tộc, ta nên xử trí như thế nào mới tốt.
- Đơn giản, bất quá chỉ là phân hóa thôi. Quân thượng đều có thủ đoạn, không cần thảo dân xen vào.
- Như vậy Càn Thiên Sơn ta trị nội, có gì khiếm khuyết?
- Phải mở rộng giáo hóa! Quân thượng trị hạ con dân ngu muội, nhiều người bị lường gạt. Tuy có tham nghị, lại đa số là quyền quý. Ngoài ra giữa
Chư Thành, bởi vì loạn thế nên thuế tạp quá nhiều, thuế phú không đồng
nhất --
- Có cách nào sửa chữa?
Trương Hoài lại có chút dừng lại, sau khi tinh tế tự định giá lại thận trọng nói:
- Cái trước thì thuận theo tự nhiên, về phần thứ hai, quân thượng một mặt dùng lợi ích, một mặt bày ra uy thế với Chư Thành!