Thần Hoàng

Chương 1387: Chương 1387: Rất không thành thật một chút. (1)




Nhưng mà Ma đạo chư tông, lần này cùng Đạo môn liên thủ, lại nhất định là vì vật ấy mà đến.

Người này nhất định là nội ứng, không thể nghi ngờ là một trong mấy người có thể tự do xuất nhập Tổ Sư đường.

Cũng không biết người này vì sao lại đem trang Huyền Mệnh Kim Sách của Huyền Sương lấy đi.

Nguyên Tĩnh, Ngụy Húc cùng mấy vị Thánh cảnh thì sớm đã biết. Người đầu tiên ngưng tiếng nói:

- Là Huyền Sương! Trang sách mà nàng ký thác thần niệm ở mấy tháng trước đã bị người khác lấy mất.

Mà ánh mắt của Tú Quan chính là từ đầu đến cuối đều là nhìn về phía Tông Thủ.

Tông Thủ bất đắc dĩ, nghĩ thầm chỉ có thể xin lỗi sư tôn. Không phải ta không muốn giấu diếm, mà là việc này đã không gạt được.

Suy nghĩ một chút, Tông Thủ liền cực kỳ lưu manh mở miệng:

- Là đệ tử lấy kim trang của sư tôn nàng.

Thấy sắc mặt của mọi người càng là âm trầm, Tông Thủ liền lại tiếp tục giải thích:

- Trước đó vài ngày, đệ tử cần mời một vị Thánh cảnh đỉnh phong đến viện thủ, tìm kiếm bốn phương không được, đã nghĩ rằng lấy chính mình phải chăng có thể đoàn tụ được nguyên hồn của sư tôn. Kết quả…

Lời chưa dứt, Tú Quan đã cười dài một tiếng.

Phục sinh Huyền Sương, cư nhiên còn chưa chết ở trong Chí cảnh kiếp số, kết quả có thể nghĩ được!

Khi Tông Thủ từ trong Học Cung chánh điện đi ra, đã là ba canh giờ sau.

Mà giờ khắc này ở quanh người hắn, cơ hồ mỗi người đều là mắt chứa vẻ phấn chấn.

Tin tức Lâm Huyền Sương chưa chết, trọng tụ nguyên hồn, tái tố nhục thân, giống như là từng cây kim mạnh mẽ đâm vào trái tim của mọi người.

Cho dù là Tông Thủ đã nói rõ là thương thế của Lâm Huyền Sương chưa lành, thân thể còn có thể khôi phục lại trình độ Chí cảnh.

Nhưng cho dù là như thế, cũng đủ để triệt tiêu tin tức Đạo môn mua sắm ngàn tên Linh cảnh nô tu, lại còn dư thừa.

Lấy tu vi Chí cảnh của Lâm Huyền Sương, dù là thân thể hơi yếu. Ở trong Thương Sinh khung cảnh có trọng trọng hộ vệ mà thi triển linh pháp, cũng giống như là các Chí cảnh cùng cấp, không có quá nhiều khác biệt.

Sở trường Võ đạo, không thiện Linh pháp, cũng chỉ là tương đối với đồng giai của nàng mà nói.

Thực tế môn Nguyên Sinh Linh Tức quyết kia có thể giúp người đề tụ sinh cơ, phục hồi thương thế như cũ, là bí pháp chữa thương nhất đẳng. Cái này càng khiến người ta chờ mong.

Liền ngay cả Ngụy Húc, trên người tựa hồ cũng nhiều hơn mấy phần sinh khí, vài phần hy vọng.

Ở trong Thương Sinh Đạo, có thể nói là trong vòng một ngày chiến lực tăng thêm hai vị chuẩn Chí cảnh.

Nguyên Tĩnh tán nhân cùng Lâm Huyền Sương chính diện chống lại thì còn chưa có lực lượng như thế, nhưng mà có thể che chở cho Tú Quan, khiến cho tránh khỏi lo âu về sau.

Chỉ có Tông Thủ là thờ ơ lạnh nhạt, trong nội tâm vô hỉ vô bi.

Biết được Lâm Huyền Sương phục sinh, đối với những người này mà nói, giống như là trong tuyệt cảnh bắt được cọng cỏ cứu mạng.

Hắn thì không có lạc quan như vậy, suy đoán ra Đạo môn kia tính toán tuyệt không chỉ là như thế.

Ngụy Húc chính là trí giả đứng đầu, tính toán cơ hồ là không bỏ sót. Nhưng nhân vật như vậy lại thực sự rơi vào cạm bẫy của Thanh Huyền kia.

Hắn tính toán sâu xa, mưu lược cẩn thận, có thể nghĩ được.

Lúc này tinh tế nghĩ đến, ban đầu mấy ngày cuối cùng ở chung bên ngoài Cửu Tuyệt Tử Ngục, mỗi lời nói, mỗi cử động của Lâm Huyền Sương đều có phần thâm ý.

Là nhìn không tốt trận chiến này sao? Tại sao huyết mạch của hắn thăng hoa, thức tỉnh Phần Không huyết đồng, lại phải đi đổi lợi thế?

Cũng không biết người sư tôn này của hắn, khi nào mới có thể trở về.

Trong nội tâm có phần là bi quan, Tông Thủ lại không đem tâm tình để lộ ra trên mặt.

Không cần phải ở trước thời điểm quân tâm của mọi người vừa mới phấn chấn, lại đi dội một gáo nước lạnh.

Nếu không mấy vị trưởng bối sẽ tìm hắn tính sổ.

Buổi chiều ngày hôm đó, Sơ Tuyết cơ hồ là quấn quýt ở bên cạnh người hắn, không chịu ly khai nửa bước.

Thời điểm lúc Tông Thủ minh tưởng tu hành, liền gối đầu lên đầu gối Tông Thủ hô hô ngủ, hương vị ngọt ngào vô cùng.

Khiến cho Phàm Mộng tán nhân Lâm Huyền Huyên chán nản, bất đắc dĩ rời đi.

Thẳng đến ngày kế tiếp Tông Thủ tỉnh lại, phát hiện ra Sơ Tuyết vẫn là đang trong giấc mộng.

Không khỏi kỳ quái, chẳng lẽ tật xấu thích ngủ của Nhược Thủy cũng có thể lây lan sao?

Người tu hành đến Linh cảnh, hơn vài ngày nửa tháng không ngủ không nghỉ cũng là chuyện nhỏ. Thường thường chỉ cần dùng mấy tức thời gian để minh tưởng liền có thể khôi phục tinh lực.

Nhưng lúc này Sơ Tuyết, giấc ngủ này đã là mấy canh giờ rồi, khiến cho người khác khó hiểu.

Nhẹ vỗ về mái tóc mềm mại đen bóng của Sơ Tuyết, trong mắt Tông Thủ cũng đồng dạng hiện lên vẻ trìu mến cùng kinh dị.

Nói đến tu vi, lúc này Sơ Tuyết thật đúng là cho hắn một cái kinh hỉ lớn.

Nhục thân bất lậu, chân nguyên như ngọc, thân thể bất hủ, linh đoán ngọc cốt, tỏa linh tiên cơ.

Nha đầu này cư nhiên đã đến Tiên giai đỉnh phong, nửa bước Thần cảnh!

Điều này bảo chủ nhân là hắn làm sao chịu nổi?

Ẩn ẩn có thể cảm ứng ở trong tay áo của Sơ Tuyết, năm đạo khí tức không kém chút nào so với tu sĩ Tiên cảnh đang tập trung vào hắn, thầm tồn tại ý cảnh cáo.

Vận sức chờ phát động, tựa hồ chỉ cần hắn đối với Sơ Tuyết hơi có tâm bất lợi, sẽ lập tức bay ra cắn nuốt huyết nhục của hắn.

Lúc ban đầu là Tông Thủ vì Sơ Tuyết mà tìm năm đầu á chủng thần thú thiên sinh hộ giá này.

Bất quá lúc này, rõ ràng đã có biến hóa không nhỏ, nói là á loại, đã không quá phù hợp.

Xem khí cơ rõ ràng đã bước vòa cánh cửa Thần thú cấp thấp nhất, cũng không non nớt như lúc vừa mới ra đời.

Hung lệ chi khí hàm ẩn, có chút huyết tinh vị đạo, nhất đinh là trải qua giết chóc không ít.

Tông Thủ nhếch miệng, không thèm quan tâm vuốt vuốt đôi tai mèo đáng yêu của Sơ Tuyết, lại nhéo nhéo mũi ngọc của nàng.

Nghĩ ràng mấy cái tiểu tử kia, nghĩ đến xem ra đã đủ lông đủ cánh. Ta liền muốn chà đạp chủ nhân của các ngươi, yem các ngươi có thể làm gì được ta nào?

Vài tiếng thú minh nức nở nghẹn ngào truyền vào trong tai, rõ ràng là đã bị Tông Thủ chấn nhiếp rồi, không dám lỗ mãng.

Sơ Tuyết lại không sợ người khác làm phiền, không ngừng vung tay, đem tay của hắn đẩy ra.

Cuối cùng là thân hình run rẩy, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Lúc mở mắt ra, Sơ Tuyết liền trông thấy ánh mắt hài hước kia của Tông Thủ, thần sắc lại nhất thời vẫn chưa thể khôi phục tinh tường, duỗi thân thể, liền như con mèo nhỏ cuộn thân hình lại, đem Tông Thủ ôm chặt hơn nữa, hận không thể cả người đều rúc vào ngực của hắn.

Sau mấy tức, lại mặt đỏ tới mang tai, lại đem đầu giấu ở giữa ngực Tông Thủ, không muốn nâng lên.

Tông Thủ không khỏi cười ra tiếng, hắn đã lâu rồi cũng không có thoải mái như vậy.

- Như thế nào lại thích ngủ như vậy? Giống như là vài năm qua đã không được ngủ vậy?

- Không phải!

Sơ Tuyết lập tức lắc đầu, ngôn ngữ ngây thơ:

- Bất quá Tuyết nhi thật sự là đã mấy tháng đều chưa được chợp mắt rồi. Cũng chỉ có ở bên người thiếu chủ mới an tâm ngủ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.