Lôi Động phát giác trước tiên, sau đó Tô Thần bên cạnh cũng nhíu mày.
- Tiết tấu giống như biến thành chậm!
Trước mắt kiếm quang của hai người này giảm xuống không ít. Tuyệt Dục dùng nhiều thời gian hơn để hoàn thành một kích.
Mà Tông Thủ bên kia cũng ngưng tụ khí kiếm màu bạc chậm dần.
Vừa lúc kỳ quái bởi tốc độ tụ kết khí kiếm của Tông Thủ rõ ràng cho thấy bởi vì hồn lực chưa đủ, có sức mà không dùng được. Pháp thân chân hình hiện ra bất ổn muốn sụp đổ.
Giờ phút này, hắn đem hết toàn lực bắt lấy mỗi một cái cơ hội khiến cho nguyên hồn được khôi phục.
Nhưng bên kia Tuyệt Dục rõ ràng vẫn là trạng thái đỉnh phong, tiêu hao cũng lớn nhưng vẫn có thể chèo chống.
Giờ phút này lại cũng không thừa cơ áp bách vào thế thắng mà trái lại chủ động đem tiết tấu chậm dần cho Đàm Thu cơ hội thở dốc. Mỗi một kiếm đâm ra đều phảng phất vô cùng cố hết sức. Thật sự là làm cho người khó hiểu.
- Có gì mà kỳ quái?
Nhược Đào lắc đầu cười cười, mâu quang lóe ra quang huy:
- Tuyệt Dục hắn không phải tự nguyện! Bởi vì Đàm Thu đã phá giải Đại Tuyệt Diệt kiếm của hắn không sai biệt lắm. Không thấy Đàm Thu mỗi một lần tiêu hao đều giảm bớt sao? Đại Tuyệt Diệt kiếm của Tuyệt Dục càng nhẹ nhõm nửa đường thì phá vỡ. Rõ ràng Đàm Thu đã tính toán được kiếm lộ của Tuyệt Dục.
Thân hình Tô Thần chấn động, cẩn thận hồi tưởng, thật đúng là như thế.
Hơn bảy trăm kiếm đằng sau quả nhiên là tình hình như vậy, chỉ là trong khoảng thời gian này, Đàm Thu bởi vì hồn lực chưa đủ mà mỗi một lần xuất kiếm lộ vẻ gian nan nên hắn mới chú ý.
Lôi Động lúc này cười lạnh một tiếng:
- Đàm Thu cố nhiên là có sức mà không dùng được nhưng Tuyệt Dục thực sự cần càng thêm cẩn thận đền bù sơ hở bên trong kiếm thuật của chính mình, hết sức thay đổi kiếm lộ, sợ bị đối phương dùng một kích đánh bại.
Tô Thần cũng giật mình biết được Tuyệt Dục cẩn thận, tiết tấu chậm đi là để cần nhiều thời gian hơn đi tính toán suy diễn.
Nhưng nếu không công kích thì Đàm Thu khôi phục lại cũng vẫn là bại cục.
Hai người trước mắt cũng đã bị đối phương dồn đến hoàn cảnh quẫn bách nhất!
Nhược Đào bên cạnh xuất ra một kết luận.
- Hai người trong mười kiếm nữa nhất định phân thắng bại! Nếu không chính mắt nhìn, thực không thể tin được trên đời này ngoại trừ người kia còn có người bức Tuyệt Dục đến tình trạng bực này...
Lôi Động hừ lạnh một tiếng cũng không phản bác lộ ra vẻ lời này nói đúng.
Sau bảy kiếm trong hư không lại truyền ra một tiếng hừ nhẹ.
Thân ảnh Tuyệt Dục thối lui ra khỏi ngàn trượng. Lần này đứng nghiêm trong hư không cũng không tiếp tục tiến lên, lông mày lộ vẻ ngưng trọng, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng.
Mà Tông Thủ cũng không truy kích đứng tại chỗ, mí mắt hơi híp lại giống như súc tích tinh thần.
Kiếm khí màu bạc tán đi tạm thời cũng không ngưng tụ, hắn yên lặng đứng yên.
Tuyệt Dục bên kia cũng đang trầm tư, tựa hồ là hồi tưởng mấy kiếm vừa rồi, mãi tới mấy tức sau mới mỉm cười.
- Ta và ngươi đã giao thủ một vạn chín ngàn bốn trăm bốn mươi hai kiếm. Một trận chiến này thật sự là sảng khoái. Vô luận thắng bại, hôm nay Tuyệt Dục ra đã đủ cảm giác thỏa mãn. Kiếm tiếp theo không bằng phân thắng bại được chứ?
Lông mày của Tông Thủ nhíu lại mở mắt ra. Hồn lực của hắn tiêu hao rất nhiều, ngay cả thân hình lúc này cũng đã nhạt đi, phát ra thanh âm cũng khó khăn. Hắn lời ít mà ý nhiều khẽ gật đầu một cái.
Lên!!!
Tiếng nói của Tuyệt Dục vừa dứt, kiếm quang màu đen đột nhiên bùng lên một lực lượng hủy diệt bao phủ tới.
Một kiếm này rõ ràng Tuyệt Dục đã dốc hết toàn lực, toàn bộ lực lượng bắt đầu chuyển động.
- Đại Tuyệt Diệt kiếm - vô sinh!
So với lúc ban đầu thi triển thì giờ đây kiếm của Tuyệt Dục thành thạo thêm vài phần, cũng nhiều hơn một chút biến hóa, dung nạp phong bạo thời không và chân lực kết hợp.
Tất cả đều là kiếm ảnh màu đen vô cùng vô tận, làm cho người ta không có dũng khí chống cự.
Cảm giác một kiếm này không thể ngăn cản, muốn hủy diệt cả không gian.
Lông mày Tông Thủ nhẹ chau lại, vẫn đứng tại chỗ, hắn yên lặng nhìn kiếm triều bàng bạc trước mắt. Trong hồn hải điên cuồng vận chuyển phân tích cách phá giải.
Mãi tới khi kiếm ảnh màu đen kia tiếp cận đến phạm vi bên ngoài mười trượng thì ý niệm của Tông Thủ lúc này mới bừng bừng phấn chấn như là núi lửa trầm mặc đột nhiên nổ tung.
Chiến ý mãnh liệt đề thăng, võ đạo ý niệm lên tới cực đỉnh lập tức tăng thêm một phần.
Không chút do dự, kiếm khí màu bạc trong tay Tông Thủ đâm ra một kiếm.
Trong nội tâm tín niệm không thể dao động cũng càng kiên định!
Một trận chiến này, hắn nhất định có thể chiến thắng!
Kiếm ảnh màu bạc đâm ra bên ngoài mười trượng va chạm kiếm triều màu đen, Bồng! một tiếng, hai đạo kiếm quang nhao nhao tán loạn.
Bất quá lúc này đây hắc kiếm chỉ hơi dừng lại rồi vẫn như thủy triều bao phủ tới. Kiếm khí màu bạc lập tức phục hồi như cũ như giòi trong xương từ trong khe hở kiếm xuyên thẳng qua.
Sau 2000 kiếm lần thứ nhất xuyên ra phạm vi bên ngoài mười trượng.
Một vạn chín ngàn bốn trăm bốn mươi chín kiếm là thủ, chỉ một kiếm cuối cùng là công!
Nguyên Nhất Dương Kiếm!
Kiếm quang tận dụng mọi thứ không ngừng xâm nhập giống như đầu bếp lóc thịt phi lê, không ngừng phân giải xé nát kiếm triều, chui vào hạch tâm của nó.
Tuyệt Dục đối diện đang cực lực bài xích, cũng tỉnh táo cực kỳ chống cự lại, không ngừng biến ảo kiếm quang, một mặt đem kiếm ảnh màu bạc ngăn cản tại bên ngoài, một mặt cuồn cuộn như sông lớn triệt để nuốt hết thân hình Tông Thủ.
Giờ khắc này hơn mười vạn người nơi đây không còn một chút thanh âm nghị luận, chỉ im im lặng lặng nhìn, ngoại trừ thanh âm kiếm khí giao kích thì không còn tiếng động nào khác.
Đồng tử Tô Thần cũng co lại thành hình cái châm, hồn niệm tràn ra ngoài. Cho dù là bị kẽ nứt màu đen đánh cho trọng thương cũng không để ý chỉ muốn khắc sâu vào thật sâu từng cái biến hóa bên kia vào trong ý niệm của mình.
Thật nhanh!
Tông Thủ đối với Đại Tuyệt Diệt kiếm đã rõ như lòng bàn tay, hắn đang dùng tốc độ gần như điên cuồng không ngừng làm kiếm triều tan vỡ sụp đổ.
Tuyệt Dục cũng như muốn tận lực làm kiếm triều sinh sôi không ngừng, sau khi tán loạn lại sinh ra kiếm ảnh vô cùng vô tận. Ngươi phá vỡ một kiếm, ta liền ra một kiếm!
Có thể phá mười kiếm, trăm kiếm nhưng không thể phá được ngàn kiếm vạn kiếm của ta.
Nắm đấm Tô Thần không khỏi nắm chặt! Từ khi bắt đầu tập võ, đây là lần đầu hắn tận mắt chứng kiến kiếm chiến đặc sắc như thế. Hai cái kiếm ý kiếm ý chi cực, kiếm đạo thiên tài va chạm lại lộng lẫy như vậy.
Hhắn biết lúc này là kết quả thắng bại nhưng không cách nào phán đoán, trong nội tâm tràn đầy lo lắng.
Rốt cuộc là Đàm Thu lực tẫn mà bại? Có phải trước đó hồn lực sử dụng hết làm toái diệt Tuyệt Dục Đại Tuyệt Diệt kiếm không?
Kiếm quang đan vào nhau, thời điểm va chạm ít càng thêm ít. Thần sắc Tuyệt Dục ngưng trọng, trong đôi mắt cũng chuyên chú đến cực điểm tìm kiếm nắm bắt chân thân của kiếm ảnh màu bạc.