Thần Hoàng

Chương 790: Chương 790: Sắp bắt đầu




Tông Thủ bình tĩnh nhìn qua Kim Bất Hối, liên tưởng thằng này một thân tục khí áo bào màu vàng, tai to mặt lớn. Sau đó nhìn qua Lôi Động thì lập tức cười ha hả.

Ngay cả Triệu Yên Nhiên và Tịnh Âm bên cạnh cũng mỉm cười.

Cười thì cười, trong lòng Tông Thủ cũng biết lần này hoàng đế lão nhân đã sinh ra bất mãn với Hạo Huyền Tông.

Kim Bất Hối đi lần này phúc họa khó dò.

Vốn theo ý của hắn thì hai người này sẽ lưu lại một hồi. Nhưng mà lúc này Kiền Thiên Sơn đã xảy ra biến cố, ngược lại có chút không tiện mời người ta ở lại.

Thoáng suy ngẫm Tông Thủ cười cười:

- A! Ta cũng không lề mề nứa, nói cái gì sáu người. Chỉ cần nhớ rõ cho dù ngươi là Kim Bất Hối hay là Hạo Huyền Tông các ngươi có chuyện gì, cứ tới tìm ta là được.

Kim Bất Hối hơi giật mình, tiếp theo là thận trọng gật đầu. Tông Thủ nói những lời này tuy có vài phần đùa giỡn, nhưng mà phân lượng rất nặng.

Hai người trước sau ngự không bay đi, thần sắc của Tông Thủ dần dần lãnh tĩnh lại, trong mắt biến hóa trở nên băng hàn.

- Con chó nhỏ xấu xí này là hộ giá của ngươi? Lớn lên thật xấu.

Triệu Yên Nhiên lúc đầu còn chưa phát giác, lại hơi kinh ngạc, cũng buồn cười nhìn qua Khiếu Nhật.

Chợt phát giác khí tức của Tông Thủ có chút không đúng. Thần sắc như vậy nàng chỉ nhìn thấy trước khi Thượng Tiêu Tông bị diệt vong một lần. Mặt mày rùng mình:

- Xảy ra chuyện gì sao?

Tông Thủ cười cười, có chút gật đầu, nhìn tay của mình.

- Người Tuyết gia đã đến, chỉ sợ phải giết người rồi.

Vừa nói hắn lại bất động thanh sắc, đem đài cao hoàng kim bên dưới nét vào trong túi càn khôn.

Trong nội tâm Triệu Yên Nhiên vốn đang khẩn trương, lúc này thấy thế thì lập tức im lặng. Tịnh Âm thì xem thường.

...

Cơ hồ cùng một thời gian, trong một tòa nhà dân của Kiền Thiên Sơn có sương mù máu hiện ra, bỗng dưng phiêu tán trong gian phòng. Nhược lại trên vách tường có máu đỏ tươi dính vào.

Lúc này một thanh niên đang đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Phát giác được động tĩnh sau lưng thì kinh ngạc vạn phần nhìn ra sau.

Chỉ thấy trên bàn đang ngồi một người. Thân hình thon gầy, dung nhan thanh tuyển, ăn mặc áo khoác lụa đen.

Nhưng mà giờ phút này người này tự phụ ngày xưa không còn, dĩ nhiên triệt để biến đổi. Sắc mặt tái nhợt.

- Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại tổn thương thành như thế này?

Tron mắt thanh niên này tràn đầy kinh ngạc, rồi sau đó giật mình:

- Thân ngoại hóa thân chết rồi? Là ai ra tay?

Lời ấy nói ra thì hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

Nơi này cũng không có tu giả nào khác, như vậy có thể làm cho khách khanh này bị thương nặng đến loại trình độ này, cũng chỉ có là thân ngoại hóa thân tâm thần tương liên với hắn.

Nhưng mà trên đời này chỉ có rải rác mấy người, ai rảnh đi thương tổn hắn?

Hắc y nhân kia cũng đồng dạng nghi hoặc vạn phần. Nhíu mày suy ngẫm:

- Ta cũng không biết, biến cố thật sự quá nhanh. Cuối cùng cảm ứng được chút trí nhớ là thời điểm ra tay với Tông Thủ thì bị một kích đánh bại. Vị Kiền Thiên Yêu Vương này thật sự đáng sợ!

- Một kích mà bại?

Thanh niên công tử kinh ngạc một hồi. Thực lực Tông Thủ thật sự mạnh tới mức độ này sao?

Nói đến vị khách khanh này của hắn mặc dù là trong tu sĩ tiên cảnh cũng là thế hệ nổi bật.

Mặc dù là hắn dùng tu vi ngang nhau cũng ít nhất cần nửa khắc đồng hồ mới có thể đánh bại.

Tu vi tiên cảnh mặc dù áp chế tu vi thì trong Vân Giới cũng không có đối thủ. Tăng thêm ám sát tiềm hành chi thuật không có mười người hơn hắn, có thể noi là khó thoát được, người thoát được chưa tồn tại.

Nhưng mà người tiêu diệt hóa thân của hắn lại xuất hiện rồi.

Sau một khắc này lại nghe hắc y nhân kia nhíu mày nói:

- Ra tay với hóa thân của ta là lúc Tông Thủ bị Thủy Lăng Ba, Nguyên Vô Thương, Tuyệt Dục, Nhược Đào, Lôi Động, Lý Vô Hồi sáu người vây công...

Cơ hồ mỗi chữ làm cho thanh niên này nhíu mày lại, hắn vô cùng rung động. Hắc y nhân kia nói chính là cao thủ trẻ tuổi cao cấp nhất của Đông Lâm Vân Lục!

Nhất là nghe nói Thái Nguyên Tiên Tử là cao thủ vang danh Vân Lục vài chục năm. Nếu không phải là Thái Nguyên tông cần nàng trấn áp tông môn thì đã sớm tấn chức tiên cảnh.

Tông Thủ có thể dùng sức một mình chiến đấu với sáu người nhưng vẫn còn thừa lực ứng phó ám sát, làm sao có thể?

Nếu không phải nhìn thấy thần sắc của hắc y nhân là ngưng trọng dị thường, thương thế thâm trầm không giống nói dối. Hắn cơ hồ sẽ cho rằng đối phương đang nói chuyện cười.

- Thủy Lăng Ba, Nguyên Vô Thương? Như vậy Vũ Hiên Tiêu Tương Tử sao không ở đó? Phong Thái Cực thì thế nào?

Nam tử hắc y lúc này nhíu mày. Dù sao cách xa nhau mấy ngàn dặm, lại có hoàn cảnh trong Âm Long Cốc nên thần niệm của hắn khó có thể truyền đi quá nhiều tin tức.

Nhưng mà hắn mơ hồ cảm ứng được chuyện này, đây là do hóa thân trước khi chết bộc phát tinh nguyên mới đem được chút tin tức truyền ra ngoài.

Nhưng mà trong tin tức này lại không có nhắc tới Vũ Hiên Tiêu Tương Tử, đúng là không thấy bóng dáng đâu cả.

Tên công tử kia thấy như vậy chỉ có thể thở dài mà thôi.

Trong sáu người thì trừ Thủy Lăng Ba làm cho hắn có chút cố kỵ ra. Mấy người còn lại đúng là không lọt vào trong mắt của hắn. Tông Thủ này mạnh hơn nữa cũng chỉ tương đương với Vũ Hiên Tiêu Tương Tử hai người mà thôi.

Nếu như chỉ có như vậy Kiền Thiên Yêu Vương, xem ra đúng là không giữ được...

- Như vậy ngươi có thể nhớ rõ hóa thân của ngươi rốt cuộc bị hủy trong tay của ai không?

Nam tử hắc y nhân lắc đầu, hắn chỉ nhớ mang máng. Có lẽ một đạo ánh đao vô cùng mau lẹ hoặc một đạo tuyệt diệt kiếm ý ma diệt tất cả. Nhưng mà cụ thể như thế nào thì hóa thân thứ hai đã bị hủy, hoàn toàn không biết được.

- Vậy đúng rồi! Hẳn là có cao nhân bên cạnh ra tay. Tông Thủ nếu bái Long Ảnh làm sư, bên người nói không chừng còn có cao thủ tiên cảnh khác ở gần. Long Ảnh Võ Thánh tuy nói là độc lai độc vãng. Khả cư những năm đó chỉ điểm không ít hậu bối. Không ít người đều cảm ân hắn chỉ điểm...

Thanh niên công tử cười cười, hắn lại không cho là đúng, lắc đầu nói:

- Sớm đã nói qua, chuyện lần này nên thận trọng mà làm. Thân phận của Tông Thủ cũng không so được với người khác. Không thể tùy tiện ra tay, ngươi lại không tin ta! Một cỗ thân ngoại hóa thân mà thôi, sau khi trở về ta sẽ tìm biện pháp đúc lại cho ngươi. Nhưng mà loại chuyện này tuyệt đối không có lần sau. Cường giả Vân Giới đông đảo cũng không phải nơi ngươi có thể hoành hành.

NGhe được lời này thì tên hắc y nhân nhíu mày dần dần giãn ra. Nghe ra đúng là có đạo lý. Nhưng mà vì cái gì trong cảm giác của hắn lại cảm thấy không đúng? Nhưng mà Dương gia chịu hứa hẹn đền bù tổn thất này thì hắn cũng không cần phải lo nghĩ nữa.

Thời điểm cẩn thận hồi tưởng lại, hắn sửa sang trí nhớ của mình lại. Thanh niên công tử chợt cười cười:

- Là Khổng Tu trở về!

Tiếng nói vừa dứt thì cửa được đẩy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.