Không cần quan sát kĩ, hắn đã cuỗm sạch bảo khố bí mật trong lòng núi này.
Sau mấy cái chớp mắt, hắn đã lại ở một nơi khác. Chính là trước mặt Lê Phượng Phi, cũng không đợi đối phương nói gì, tay áo đã vung lên, mang theo đối phương biến mất.
Cứ như vậy, thân ảnh chớp lóe mấy chục lần, đem hai người khác, mang theo bên mình.
Như quang như ảnh, rời khỏi Đệ tam long điện.
Chỉ thấy ngoài cửa điện, Phương Tuyệt và đám người Lục gia, lúc này đều không thấy bóng dáng.
Ban đầu ba người Lê Phượng Phi, cũng không hiểu chuyện gì, nhưng đều biết Tông Thủ làm vậy, hẳn là có nguyên do. Cho nên cũng dốc sức tương trợ, gia tốc phi hành.
Về sau Tông Thủ, không tiếc tiêu hao, rời khỏi hai mươi thế giới của Huyền Tàng Giới.
Sau đó đem Ích Ma Thần Thoa, xuyên vào một sâu trong một phiến hư vọng hải, lại từ trong tay ba người, mượn một số linh thạch bố trận bên ngoài thuyền, đem hồn niệm khí cơ của tất cả bốn người, che đậy cực kì chặt chẽ.
Ba người đồng thời cảm nhận được, mấy đợt linh thức to lớn, đang từ phương hướng Huyền Tàng Giới, tản ra khắp nơi.
Cẩn thận tìm kiếm từng tấc một, thậm chí không tiếc tổn hao nguyên thần, thăm dò sâu trong Hư Vọng Hải. Lúc mới mới thoáng biến sắc, trở nên nhợt nhạt vô cùng.
Nếu chậm một bước, chỉ e tình hình lúc này, khó mà nói trước được.
Lê Phượng Phi sau một thoáng giật mình, mới dùng ánh mắt thăm dò, quay sang nhìn Tông Thủ.
Tông Thủ cũng không có ý giấu giếm, nâng Trụ Quang Điện trong tay nói:
- Thuấn Không Long Tộc đó mặc dù mất đi long điện truyền thừa, đối với thứ này cũng vẫn có cảm ứng. Là Cô Thái quá sơ suất, làm kinh động lão Long. Nói đến bọn này, cũng là bị Cô Thái liên lụy. May mà lần này, có thể đào thoát kịp thời.
Ba người nghe xong, đều lập tức biến sắc. Sau đó, Lê Phượng Phi cười khổ nói:
- Rõ ràng một vạn năm sau, vẫn có cảm ứng. Nực cười Chu Tà Hồng Cơ kia, vẫn còn si tâm vọng tưởng, muốn dùng nó để tranh công lên Tuyệt Long Tiên Vực. May mà bị quân thượng ngăn cản, nếu không chúng ta, e là chết cũng không có chỗ chôn.
Đúng là như vậy, nếu dựa theo ước định của bọn họ với Chu Tà Hồng Cơ, chỉ sợ lúc này, đã thân vẫn rồi.
Thuấn Không Long Điện, không cấm người ngoại tộc vào, nếu có cơ duyên ắt sẽ tự tìm đến.
Nhưng mà, nếu như tộc Chí Bảo bị người khác giành mất, vậy tình thế sẽ bị xoay chuyển từ đó sẽ kết thành một mối thù lớn.
Thuấn Không Long Tộc, có phóng khoáng đến mức nào thì cũng không thể bỏ qua mọi chuyện được.
Huống hồ một vạn năm nghìn năm sau,thủ đoạn hành sự đầu tiên của Long tộc này, sớm đã không còn giống với mấy vạn năm trước nữa rồi.
Đối với các nước chư hầu Thời đại Vân Hoang loại cửu Chân Long, tứ đại Long Cung lại là bố thí, xem thường.
Sau một vạn năm nghìn năm lại phòng bị, cảnh giác, ngăn chặn sự cạn kiệt của nó.
- Tái ông mất mã, không biết là phúc hay là họa.
Tông Thủ mỉm cười, cảm ơn ba người kia một cách rất tự nhiên.
Nếu như không có trụ thư, trong thời khắc quan trọng ngăn cản thì đến hôm nay hắn sống hay chết cũng không biết.
Đón nhận rồi lại tiện tay ném trụ quang điện ở trong tay đến trước mặt Lê Phượng Phi.
- Vì cô nhân đạo môn nên không thể về lại Vân Giới, đợi sóng gió qua rồi, vẫn phải làm phiền đến ba vị đem vật này về lại Kiền Thiên Sơn.
Ba người cùng nhìn Tông Thủ rồi À lên một tiếng.
Một vật quan trọng như Tiên Bảo, lại dễ dàng đưa cho bọn họ vậy sao.
- Dùng người không nên nghi ngờ, đã nghi ngờ thì đừng dùng những người hay nghe lời, nên cô không cần nói nhiều. Vật này các bị cầm cũng vô dụng, kẻo rước họa. Cô nên tự tin, bất luận Nhị Đẳng chốn ở đâu, sau này cũng có thể tìm thấy. Thủ đoạn của cô, Nhị Đẳng đều biết hết. Ngược lại nếu đem nó về Kiền Thiên, ba người các vị sẽ không cần mạo hiển, cũng có có thể tìm hiểu trụ quang điện này, là có thể thần thông Thuấn không.
Lê Phượng Phi nghĩ kĩ lại, cũng đúng như thế thật.
Nếu như lấy vật này, cũng không có gì tốt.
Hơn nữa bất luận là nhà họ Lục hay là Long Ảnh Thánh Tôn, đều có thể khiến mọi người kiêng nể.
Cầm lấy vật này, dựa vào môn đạo hoặc những thế lực khác? Tông Thủ hoặc là không thể làm gì với những vật này, cần phải tìm những vận đen của bọn họ, cũng không có ai có thể ngăn cản được.
Trừ khi trốn cả đời này không bao giờ xuất đầu lộ diện.
Nguy hiểm càng lớn nhưng lại không đáng.
Ánh mắt Hán Minh lóe sáng, trầm ngâm nói :
- Ngô Đẳng nhấtđịnh không phụ tướng quân. Bảo vật này nếu có tổn thất gì, Hán Minh nhất định lấy cái chết đền tội.
- Như vậy quá tốt rồi.
Tông Thủ cầm đầu, tiếp đó liên tiếp ném ba lá bùavào không trung. Đồng thời cũng đưa cho Lê Phượng Phi.
- Nếu như trở về Vân Giới, ba người các vị mỗi người có một lá bùa khác nhau. Cầu kiến Thương Sinh cung chủ thủy lăng ba, trang chủ ngũ tuyệt Nghiêm Phàm, trưởng lão Từ Phương ở vạn phật cảnh . Cần phải nhớ là, vị thứ nhất phỉa nhanh hơn hai người sau một đường.
Chỉ cần Thương Sinh đạo ra tay trước mới có thể đảm bảo sự an toàn cho trụ quang điện này.
Hắn cùng với Kiến Tông phật môn, tuy là đang hợp tác cũng có có thể tin được nhân phẩm của hai vị này. Nhưng cần đề phòng chúng ta cũng nên đề phòng, chỉ sợ lỡ như...
Ba người đấy lai không biết ý nghĩa sâu xa trong đó là gì. Hôm nay Tông Thủ nói thế nào thì họ chỉ cần làm như thế là được rồi.
Tuy có tí nghi ngờ, tạm thời cũng phải nén lại trong lòng.
Vị Thánh cảnh linh niệm kia, vẫn ở ngoài không ngừng tìm tòi. Đúng nửa ngày, tìm mãi vẫn không có kết quả, không thể không bỏ cuộc nên cuối cùng cũng rút lui.
Tâm trạng cả bốn người đều thanh thản, nên lúc này không một ai nhắc đến việc phải rời khỏi căn cứ.
Chuyện này vẫn chưa thể yên ổn được, mấy vị Thuần không Long tộc, Thánh cảnh kia thế lực vẫn còn mạnh mẽ cũng quyết không bỏ cuộc dễ dàng vậy.
Nói không chừng trong lúc này bên ngoài căn cứ đã có Thuần không Long tộc đang đứng chờ bên ngoài.
Dù cho chỉ là một vị Thần Cảnh, cũng có thể khiến bốn người ôm hận tại đây.
Tông Thủ lại cười, trước khi hắn rời đi, lại dùng sách trụ, xóa sạch mọi vết tích của mình.
Trước lúc này, chỉ có Thương Viêm Điện chủ từng xuất hiện ở thuần không long điện.
Bên đấy tính toán cho hắn vào kế , nhưng đồng thời tự mình cũng bị một vố.
Quả nhiên tâm trạng lúc này đã tốt hơn rất nhiều.
Thực ra tâm trạng thế này cũng không lâu, chỉ là lúc đó đều có tam giáo của vật này. Thuần không Long tộc có biết cũng không thể làm gì được.
Lúc này Long tộc, sớm đã không hùng mạnh rồi, thậm trí phải câu kết với Dư đạo môn, thậm trí bán đứng Ngao Khôn, mói có thể duy trì được tính mạng.
Sự suy thái của tộc này, có thể thấy được.
Bên ngoài đã bình ổn, Tông Thủ rốt cuộc cũng có thể an tâm, kiểm tra lại " bảo kho" tìm thấy cái gì là đoạt cái đấy.
Khi ý nghĩ này đi qua, sắc mặt Tống Thủ trông rất khó coi.
Những đồ vật bên trong rất nhiều, lại có thể ở trên ngọn núi này, thu hoạch trên đường lại như không có gì.