- Sơn Hà Đao Ý này của ta, so với năm xưa lúc vừa mới lĩnh ngộ, còn
muốn không bằng. Ba năm sau, chính là kỳ hẹn cùng với người nọ nhất
quyết cao thấp, lúc này nên làm như thế nào cho phải? Danh sơn thắng
thủy này, ta đã xem qua trăm chỗ. Phỏng chừng địa phương khác, có đến
xem nữa cũng là vô dụng. Chẳng lẽ lão Lôi ta, đã định trước tự kiềm chế
năm mươi năm, lại không được xuất thế? Không được, thà rằng đợi đến ba
năm sau, ở trước mặt nhiều người như vậy mất thể diện, còn không bằng
hiện nay tự mình kết liễu tính mệnh.
Người này nói chuyện, cũng không giảm thấy bản thân có hiềm nghi khoe khoang khoác lác. Càng nói càng là thương tâm, càng nói càng là chán
nản.
Tông Thủ vốn dự định yên lặng không nói, thầm nghĩ người này nguyên
lai tên là Lôi Động, và hắn cũng chưa từng nghe qua. Thần Hoàng vào thời đại quần hùng chỉ là trong Vân Giới, có thể xưng được với danh hào đã
có cả trăm vị. Hắn sao có thể nhớ kỹ nhiều người như vậy được?
Nhưng mà theo chủ nhân cự đao kia than thở, khí cơ xung quanh người
bất ổn, cũng đồng dạng đánh trúng khí huyết trong cơ thể hắn lay động.
Linh lực tán loạn.
Thiên Vị cường giả một lần hô hấp đều có thể ảnh hưởng Thiên Địa. Lúc này chỉ là thở dài vài tiếng, khí tức thoáng không khống chế được, đã
khiến hắn có chút không chịu nổi rồi.
Trong lòng chỉ là một suy nghĩ, Tông Thủ liền đã quyết định đem lực
chú ý của người này dẫn dắt rời đi. Thoáng trầm ngâm một lát, liền lắc
đầu mở miệng:
- Túc hạ nếu đã rõ ràng Đao Ý của chính mình thô cứng quá nặng, như
vậy nghĩ biện pháp sửa chữa là được! Hối hận lại có tác dụng gì?
- Sửa chữa?
Lôi Động ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, sau đó bật cười một tiếng:
- Nói dễ vậy sao? Ngươi xem sơn là sơn, nhìn thủy là thủy. Ta lại
nhìn sơn không phải sơn, nhìn thủy không phải thủy. Thì làm sao có thể
sửa chữa được? Ngươi một Võ Sư nho nhỏ, có thể biết được cái gì?
Thì ra là thế! Tông Thủ khóe môi lập tức khẽ nhếch lên. Biết được
người này là gặp phải một võ học bình cảnh. Hơn nữa nếu không ngoài ý
muốn, gia hỏa này nhất định là cái gọi là người cô đơn.
Võ Tu tự nhiên là nhìn sơn là sơn, nhìn thủy là thủy. Nhưng đến cảnh
giới này của Lôi Động, sơn thủy trong mắt lại đều có pháp tắc nhất định, đã có thể thấy được bộ phận biểu tượng. Như vậy Sơn Thủy Đao Ý kia,
ngược lại thất thường lui bước.
Nếu là đại tông đệ tử, có sư trưởng chỉ điểm, đơn giản đã có thể vượt qua một cửa này. Mà Lôi Động lại bị mắc kẹt ở một bước này, chậm chạp
không thể có điều tiến bộ.
Tiếp đó lại thoáng chần chờ một chút, muốn nói lại thôi. Hắn mặc dù
thân mang kinh nghiệm võ đạo khổng lồ kiếp trước, nhưng nếu là biểu diễn quá mức, lại chỉ gặp phải đố kị. Lăng Vân Tông lần đó là bị lửa giận
xông lên làm hôn mê đầu óc, trước mặt Triệu Yên Nhiên là không thể không làm vậy.
Bất quá trước khi muốn đạt đến, cử chỉ người này tặng ra thú tinh có
thể nhìn sơn hà tráng lệ, người tu thành bực võ đạo ý niệm này cũng
tuyệt không phải là hạng người tính toán thâm trầm, lòng dạ hẹp hòi.
Tông Thủ lại vẫn là bất đắc dĩ cười, bỏ đi, liền đánh cược nhân phẩm
của Lôi Động này một phen, chỉ điểm người này một lần, coi như là kết
thiện duyên. Dù sao thì tầng mê chướng này, kỳ thực gia hỏa này cũng chỉ cần thêm mấy năm, sẽ có thể tham phá được.
- Túc hạ lại làm sao biết ta không biết? Ta không biết ngươi vì sao
nhìn sơn không phải sơn, nhìn thủy không phải thủy. Nhưng ở trong mắt
ta, sơn kia vẫn là sơn, thủy kia vẫn là thủy, cũng không biến hóa!
Lôi Động khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng. Thầm nghĩ chính
mình chẳng lẽ là bị điên, cùng một tứ giai Võ Sư không đến mười ba tuổi
nói những thứ này.
Một tiểu hài bán yêu, dù cho kiếm đạo tinh luyện một chút, lại làm sao có thể hiểu được võ đạo cao thâm này?
Lại chỉ thấy Tông Thủ, đột nhiên đi đến bên cạnh cự thạch vừa rồi bị
khắc lên hai đạo đao ngân kia. Sau đó rút ra một thanh Tùng Văn Phong
Kiếm. Một kiếm họa xuất, chém ở bên cạnh đao ngân kia.
Cự thạch cứng rắn, chỗ kiếm quang lấp lánh, hỏa tinh bắn ra, cũng chỉ chém ra vài điểm bạch ngân. Tông Thủ cũng không nổi giận, tiếp tục sử
dụng kiếm chém lên cự thạch.
Lôi Động vốn là nhìn được cảm thấy thật buồn cười, phảng phất như
nhìn một con kiến, chính là tăng lên trọng lượng hạt gạt vượt qua thân
thể bản thân mấy chục lần.
Dần dần, lại là nhãn thần ngưng trọng, thân thể ngồi ngay ngắn, trang nghiêm ngồi xong, kinh ngạc nhìn Tông Thủ. Chỉ cảm thấy mỗi một động
tác của thiếu niên này, cũng đều có thâm ý của nó.
Mà ngay cả Doãn Dương ở phía xa, cũng đình chỉ vật lộn, nhìn núi đá
kia, nhìn không chuyển mắt. Trong mắt nhất thời là kinh nghi bất định,
mơ hồ có chút suy đoán, tựa hồ Tông Thủ là đang chỉ điểm cho chủ nhân cự đao kia. Thế nhưng điều này lại làm sao có khả năng?
Mà kiếm quang kia, bỗng nhiên trầm trọng như núi, bỗng nhiên tới lui
tựa thủy, ý vận nguy nga tráng lệ cùng với Sơn Thủy Đao Ý của hắn, càng
phảng phất như tương tự cực điểm.
Lấy kiếm cắt thạch, thẳng đến ở trên cự thạch chém ra một cái vết
tích nhợt nhạt. Kiếm trong tay Tông Thủ cũng triệt để báo hư, mới quay
đầu cười một tiếng.
- Võ đạo của túc hạ, tất đã đến cảnh giới nhất định. Ta một Võ Sư nho nhỏ cũng không chỉ điểm được Thiên Vị Võ Tôn. Bất quá lại biết được,
mọi việc đều có cái lý của nó. Vì vậy khi minh tâm kiến tính, giống như
bất động, suy xét trong ngoài lẫn nhau. Trong lòng không chỗ dừng lại mà sinh tâm tư khác, như thế nào là sơn? Như thế nào là thủy? Giống như
tất cả tự nhiên bất động. Túc hạ có đồng ý hay không?
Cả người Lôi Động cũng giật mình ngồi tại chỗ. Tại chỗ yên lặng đứng
một lát, tiếp đó Thiên Địa Linh Năng kia, không ngờ là cổ đãng không
ngớt. Bốn phía cương phong trong vòng trăm trượng cát bay đá chạy.
Thậm chí phụ cận cự hà kia, cũng bị cự lực áp bách, hướng hai bên trái phải bày ra.
Tông Thủ âm thầm kêu khổ, cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, sớm nhảy ra. Đến ngoài ba trăm trượng, bên cạnh Doãn Dương.
Sau đó vài lần hô hấp, liền chỉ nghe Lôi Động cuồng nhiên cười to một tiếng đinh tai nhức óc.
- Quả nhiên! Muốn tất cả tự nhiên mới tốt. Mặc dù có thể nhìn thấy
tướng mạo sẵn có của tất cả sự vật thì lại thế nào? Lòng ta có điều
vướng mắc, thấy sơn vẫn là sơn, thấy thủy lại vẫn là thủy!
Bỗng dưng lấy tay vẫy một cái, đại đao mười trượng đã hưng phấn ông ông vang lên, đến trong tay Lôi Động.
- Nhìn điểu sơn điểu thủy này, lại có ích lợi gì nữa? Tự dưng lãng phí thời gian hai năm của lão Lôi ta?
Đột ngột chém ra một đao, đao mang hơn trăm trượng, phá không mà đi. Trong thời gian ngắn xuyên qua trăm dặm.
Xa xa "ầm" một tiếng vang lên, đúng là ở trên Minh Kính Sơn kia vẽ ra một đạo đao ngân thật lớn.
Tiếp đó lại là một đao tùy ý chém về phía mặt đất. Lập tức đại hà ngừng chảy, thác nước cuốn ngược lên.
Nơi này mấy người hầu còn tốt, tựa hồ đã nhìn quen rồi. Phía sau Tố
Sơ Tuyết, lại là sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn một màn này.