Thần Hoàng

Chương 863: Chương 863: Tả quân kiểm điểm. (2)




- Lúc này đồng dạng cũng muốn kiến công lập nghiệp, áp chế đường muội của nàng một bậc. Hai người đứng cùng một chỗ, cũng khó trách sẽ là như vậy. Bất quá lúc này cũng không phải một vạn bảy nghìn năm trước.

Ân Ngự nghe được liền khép mí mắt lại, lời ấy của Trọng Huyền hẳn là tỏ vẻ không tán đồng.

Hắn nghĩ đến cũng là như vậy, đã có vết xe đổ lúc trước, Dạ Ma nhất tộc này có thể nào không tăng thêm phòng bị?

Lấy máu của ngàn vạn con người, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, lại có thể nào không đem Dạ Ma Tộc kinh động?

Tiếp đó lại nghe Trọng Huyền ngữ phong vừa chuyển, mang theo nụ cười khẽ, nói:- Bất quá thử nghiệm chút cũng không sao cả! Ngụy Hải mặt nạ phúc tướng, là người có đại công nghiệp. Phương pháp sử dụng dù sao cũng là Đại Cổ Huyết Tế Đại Trận, mặc dù không thể thành công, cũng có thể khiến những Dạ Ma kia bị thương không nhỏ. Thành thì Đại Thương ta mở rộng nghìn dặm. Nếu alf bại, chung quy cũng có thể bình yên rút khỏi.

Nói đến chỗ này, Trọng Huyền lại hơi cúi người nói:- Điều này đều phải xem ý tứ của bệ hạ ngài....

- Ý của trẫm...?

Ân Ngự nghe vậy chần chờ một trận, một lát sau, đã cười nhạt một tiếng:- Vậy thì để hắn thử xem đi, chỉ là sau này vô luận thành bại thế nào, đều không thể thiếu được một phen khiển trách. Thật đúng là cả gan làm loạn!

Tướng tại ngoại, quân mệnh có điều không nghe...

Những lời này tuy là binh pháp chính đạo, nhưng tại nhân quân mà nói, sau khi nghe được hơn phân nửa lại là không thể vui mừng được.

Nếu người người đều như vậy, thì quốc tướng không quốc, quân quyền giảm xuống.

Tuy biết Ngụy Hải này cũng không có tâm tư khác, lại cũng không thể tăng thêm khiển trách, răn đe.

Về phần ngàn vạn con dân của Huy Châu kia lại hoàn toàn không thèm để ý. Đừng nói những người này vẫn là bách tính của nước khác. Cho dù là của Đại Thương, nếu có thể lấy những hi sinh này, đánh bại dị tộc Ngoại Vực kia, hắn đồng dạng cũng sẽ buông bỏ.

Có thần tử gánh chịu ác danh. Chỉ cần khiển trách một phen tương xứng, hắn vẫn là thánh quân trong mắt con dân...

Trọng Huyền nghe vậy cũng cười đứng dậy, mà sau khi nhìn lại Ân Ngự bỗng nhiên thất thần.

Chỉ thấy một cổ hôi sắc khí tức nhỏ đến không thể tra xét, bỗng nhiên tích tụ ở giữa trán của Ân Ngự.

Điều này ứng với bản thân Ân Ngự không quan hệ, tuy không phải là dấu hiệu không may gì cả. Nhưng chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng tới quốc tộ Đại Thương...

Nhưng đến tột cùng là bởi vì thanh âm nào? Chẳng lẽ nói, là bởi vì một phen lời nói vừa rồi của hắn?

"ầm" một tiếng vang nhỏ, một đôi đũa bằng ngà voi chợt rơi ở trên sàn nhà.

Đồng dạng là ở kinh thành, cách hoàng cung không xa, Khổng Lệ hơi chút thất thần, nhìn mặt đất phía dưới.

Phen biến cố này, cũng đem tộc nhân Khổng thị đang dùng cơm trong phòng kinh động, đều ngạc nhiên nhìn qua đó.

Khổng Lệ lại không có tâm tư đến để ý. Chỉ cảm thấy trong lồng ngực đột nhiên vô cùng lo lắng, sợ hãi tới cực điểm.

- Phụ thân, là không thoải mái ở đâu?

Khổng Tu lấy thân phận đích tử, an vị ở một bên, lúc này đang tràn ngập kỳ quái lên tiếng hỏi.

Hắn là biết rõ tu vi lão phụ thân của mình, kỳ thực sớm đã thành công đột phá đến Cửu giai đỉnh phong. Còn cách Linh Cảnh bất quá một bước xa mà thôi.

Cảnh giới như vậy, phải là bách bệnh không sinh mới đúng.

Lúc này hắn đã cánh tay cụt kia nối lại một lần nữa. Còn không có thể cùng người khác động võ, chỉ có thể miễn cưỡng hoạt động.

Theo hắn thấy, đôi đũa bị rơi xuống này hẳn là của mình mới đúng, không phải của vị lão phụ tu vi cao thâm này...

Khổng Lệ sắc mặt lại là vô cùng tái nhợt. Nhất thời lại không biết nói ra sao cùng với những người trong phòng này.

Đây là dấu hiệu huyết mạch cảnh báo, hơn nữa là cực hung!

- Là đang lo lắng cho tam đệ?

Khổng Tu cười:- Phụ thân ngươi không phải đã nói, Khổng Tu nếu không phải bị tiện nhân kia liên lụy, tất có thể nhất phi trùng thiên, thẳng bước mây xanh. Dù cho làm một phương suất thần cũng không phải không thể? Nhất định sẽ bảo vệ cho toàn tộc ta an khang. Mấy tộc cũng đều là nói như vậy...

Khổng Lệ kinh ngạc, hắn xác thực đã từng nói qua như vậy, chỉ là hôm nay, lại cảm thấy trong đó nhất định có điều gì đó không đúng. Chính mình hơn phân nửa để lộ cái gì...

Khổng Lệ hung mãnh như điên, lao ra khỏi phòng, ngửa đầu nhìn trời, quan sát những vì sao đầy trời kia.

Sau đó trong mắt tất cả đều là vẻ phức tạp. Trên bầu trời này cũng không có dị tượng gì cả.

Lại chú mục nhìn ngôi sao ở phía Bắc kia, chỉ thấy ngôi sao này vẫn cứ bình thường như cũ. Lúc này nhìn thấy, ngược lại là ảm đạm đi một ít.

Cũng không biết vì sao, Khổng Lệ nhất thời lại hạ quyết tâm. Trong lòng không khỏi nổi lên ý trào phúng, tiện nhân kia làm sao có khả năng còn cơ hội xoay người được nữa? Cho rằng nữ nhân này, mạng mang suy kiếp, hơn phân nửa chết sớm nhất định là không có sai lầm!

Chỉ tiếc thân đệ đệ này của mình, lấy thiên phú tạo nghệ trên thuật số của hắn nếu có thể ở lại Không gia, tất có một ngày có thể cùng với Trọng Huyền chống lại.

Chính mình cũng là mất lòng người, cư nhiên hoảng hốt như vậy?

Nhưng dấu hiệu này đến tột cùng là đến từ nơi nào? Chẳng lẽ là Liêu Vương? Hay là Dương gia?

Nói đến gần nhất, vì Kiền Thiên Sơn sai sứ hỏi tội. Rất nhiều thế lực trong triều, đều liên thủ làm khó dễ, hai ngày gần nhất, cũng không sống tốt qua.

Lúc này chính là rạng sáng, tinh không dần ảm đạm. Ở phương xa, mặt trời mọc lên, từng tia ánh dương quang chiếu xuống.

Khổng Lệ lại vẫn cứ đứng ở trong đình viện, bình tĩnh phát ngốc, rơi vào trầm tư.

- Có còn nhớ rõ, lời nói của khanh vào mười ngày trước?

Ở trên cửu nha cự thuyền mọi người còn lại cũng không để ý. Chỉ có duy nhất Khổng Dao tiếp nhận hộp gỗ kia, là hơi thất thần.

Tông Thủ sử dụng xưng hô, không phải Dao phi mà là khanh.

Không phải cách gọi của phu quân đối với thê thiếp nhà mình, mà là cách gọi của quân vương đối với thần tử.

Điều này là có ý gì?

Cũng không biết là có phải là ảo giác không, lúc này chỉ cảm thấy hộp gỗ trong tay vô cùng trầm trọng. Khi vừa mới nhận lấy trong tay, hầu như đã đỡ không nổi. Cũng không biết bên trong rốt cuộc là cất chứa vật gì vậy?

Về phần mười mấy ngày trước, những lời nói ở trên Phi Toa kia...

- Thiếp tự nhiên nhớ kỹ!

- Nhớ kỹ là tốt rồi!

Tông Thủ cười, sau đó thần tình nghiêm túc:- Từ hôm nay trở đi, bãi bỏ chức Tả Hữu Đình Trụ Đại Tương, thiết lập Xu Mật Viện và Điện Tiền Ngũ Quân Kiểm Điểm Ti. Xu Mật Viện có trách nhiệm điều hành đại quân, định sách, quân luật, quản lý thăng giảm chức quan dưới tam phẩm. Điện Tiền Ngũ Quân sẽ kiểm điểm, huấn luyện binh lính, quản lý quân đội, trách nhiệm thống binh khi chiến tranh. Khâu Vi đại tướng công ngiệp lừng lẫy. Nhưng vì trấn quốc công, bái Xu Mật Viện Nhâm chính sử. Tông Lam phong làm Định Tây Hầu, kiểm điểm Kiền Thiên hữu quân cho ta!

Mọi người ở đây, nghe vậy đều là thần tình nghiêm túc, cúi người cung kính nghe lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.