Sắc mặt Tông Thủ lại trở nên vô cùng khó coi. Hắn đẻ Từ Phương mời đến ất nhiều cao tăng làm ra trận cúng bái hành lễ này một là thương cảm những lục quốc hoàng tộc, hai là không muốn dưới chỗ ngồi của mình lại nuôi một đống âm hồn oán sát.
Lại không nghĩ tới sau khi siêu độ lục quốc hoàng tộc thì lại dẫn sói vào nhà, ngược lại hoàn toàn phí công.
Dù sao cái này hoàng ghế dựa, hắn nhất thời là không dám ngồi nữa lên rồi.
Ai biết được đầu Âm Long này có thể đột nhiên cao hứng, chui ra từ trong ghế nuốt chửng lấy Tông Thủ hắn hay không chứ?
Lại nghĩ tới Âm Long tính thích huyết thực, người trong toàn thành đều có nguy cơ biến thành này con mồi của đầu Long này, càng chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Triệu Yên Nhiên nhìn nhìn hoàng kim tọa, lại nhìn một chút Tông Thủ đang ngẩn người, lập tức cười khúc khích, nhìn có chút hả hê:
- Ah nha, như thế là tốt rồi. Có Âm Long trấn áp, Càn Thiên Sơn nhất định có thể quốc thái dân an a.
Từ Phương cũng vạn phần thương cảm nhìn Tông Thủ, thầm nghĩ vị Càn Thiên Yêu Vương này quả thật không may.
Lại chỉ có thể là miệng trấn an:
- Đầu nghiệt súc này đã có thực lực Tiên cảnh, vượt qua xa chúng ta có thể ứng phó. Bất quá quân thượng cũng nên yên tâm, A Tỳ hoàng tọa, kỳ thật đủ cung ứng cho nhu cầu của Âm Long rồi, nó sẽ không đến mức đi gây họa đâu --
Tựa hồ cảm thấy lời ấy có chút không ổn, nếu mình nói như vậy không được, đầu Âm Long kia nếu thật sự làm thì sao? Lời mình nói ra phải chịu trách nhiệm. Từ Phương lại thâunj tiện hảo tâm bỏ thêm một câu:
- Ta xem A Tỳ hoàng tọa, đã cùng địa mạch nơi này kết nối, khinh động không được. Quân thượng tốt nhất vẫn nên mời thêm mấy vị tu sĩ cửu giai ở đây tọa trấn, lại dùng linh trận phong ấn. Có thể có tu sĩ tiên cảnh thì không còn gì tốt hơn. Chỉ cần kéo dài đến khi linh triều diễn ra thì sẽ có biện pháp xử trí thôi --
Tông Thủ trong lòng nghĩ, đại hòa thượng này thật là, có an ủi người như vậy sao?
Nhưng cũng hiểu, trừ phi là Vạn Phật khung cảnh toàn lực ứng phó, nếu không thật sự không làm gì được đầu Âm Long này cả.
Phất phất tay, ý bảo không sao. Nhưng trong lòng thì đang nảy sinh ác độc, xem ra vẫn nên mời Ngao Khôn về mới được.
Long Tử Long tôn này do hắn đến xử trí, đó là thích hợp nhất rồi.
Chỉ là gần đây, cũng không biết sao. Mặc dù dùng Long huyết ẩn trên cánh tay hắn cũng hoàn toàn không cảm giác được tung tích của Ngao Khôn.
Cũng không biết tên này đi nơi nào rồi nữa--
※※※※
Trong khi Tông Thủ khắp nơi tưởng niệm lấy Ngao Khôn thì bản thân Ngao Khôn đang giẫm chân trong hư không.
Hành tẩu giữa khoảng cách vô số thế giới, một tầng tầng phá vỡ.
Chỉ là có đôi khi, những bích chướng kia mặc dù hắn thân là cường giả Thánh Cảnh cũng cảm giác có chút cố hết sức, lại sau mấy tầng, Ngao Khôn nhíu chặt lấy lông mày, sau rốt cục cũng giãn ra.
Giây lát sau, Ngao Khôn cả người liền giống như giọt nước, dung nhập vào trong một thế giới ‘ bọt khí ’.
Chỉ thấy nơi này là một cái Tiểu Thiên Thế Giới. Thiên tròn địa phương, chỉ là nơi này, đã không có sinh linh. Chỗ phía dưới là dung nham phập phồng, mặt trời trên cao cũng đã hiện ra vẻ mờ nhạt.
Ngao Khôn cũng không thèm để ý, cẩn thận nhớ lại. Bất quá một lát thân ảnh lại lóe lên. Lúc lại xuất hiện không ngờ đã là ở trung tâm.
Nhiệt độ nơi này rất cao, nhưng Ngao Khôn lại hoàn toàn không thèm để ý, ánh mắt nhìn thẳng bên ngoài mười trượng.
Chỉ thấy chỗ kia đang có một vị lão nhân ngồi ngay ngắn lấy, đúng là bạn tri kỉ duy nhất của hắn trên thế gian này, Long Ảnh.
Ngao Khôn cũng không vội mà nói chuyện, nhàn nhạt nhìn thoáng qua bốn phía.
Đây là một cái thế giới sắp sửa diệt vong, bất quá khoảng cách sụp đổ, chỉ sợ còn có mấy vạn năm nữa.
Nếu không phải đã bước vào Thánh Cảnh, hắn có thể đến cuối cuộc đời này, đều không thể nào thấy được cảnh diệt vong của thế giới này.
Mà hôm nay, chỉ cần có thể đạt đến Thánh Cảnh đỉnh phong. Dùng thân thể Long tộc liền có thể sống được đến ba vạn năm, khi đó có lẽ sẽ cơ hội xem thịnh cảnh này rồi.
Mà trước mắt Long Ảnh, lúc này đang ngồi nghiêm chỉnh lấy, nhìn chỗ địa tâm suy nghĩ xuất thần.
- Còn có đạt được sao?
Ngao Khôn biết được Long Ảnh lúc này, hơn phân nửa là vì xác minh Sáng Thế chi cảnh mà Tông Thủ diễn biến ra.
Một cái thế giới lúc mở ra, thời không bành trướng, mặc dù là tu sĩ Chí cảnh, cũng không dám dễ dàng nhập vào trong đó.
Bất quá một ít pháp tắc, một ít đạo lý vào lúc tận thế cũng có thể xem rõ, tiến hành tham chiếu.
Lúc thoại âm của hắn rơi xuống, Long Ảnh cũng tỉnh lại từ nhập định, cười quay đầu.
- Xem như rất có ích! Như thế xem ra, Tông Thủ ngày ấy quả thật đã lĩnh ngộ rất nhiều
Bất quá tham huyền ngộ đạo, đã đến cấp độ như hắn thì dù chỉ tiến thêm một bước cũng vô cùng gian nan, đâu phải chỉ dăm ba tháng là có thể thành công được?
Cũng bởi vì Tông Thủ tiêu hao ngàn năm tuổi thọ, ở Quan Giới Đài lĩnh ngộ đại đạo, phần lớn đều tiếp cận bản chất thực, cũng không sai biệt nhiều nên việc xác minh cũng hắn mới đễ dàng hơn nhiều.
- Bất quá đạo ta căn bản không ở đây mà là ở một chữ "nhất"! Gần đây mỗi lần suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy có đạo lý. Mỗi lần linh cảm nhiều lần sinh, suy nghĩ hiểu rõ. Kể từ khi 3000 năm trước bị Chí cảnh chi chướng trở ngại thì loại cảm giác này đã rất nhiều năm chưa có rồi.
Nói đến chỗ này. Long Ảnh lại hỏi:
- Ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây, là vì chuyện gì? Vân Giới, có biến cố gì sao?
Ngao Khôn nhẹ gật đầu, thần sắc ngưng trọng:
- Ta thấy Tông Thủ thân có đại kiếp nạn, kiếp tỏa liên hoàn. Sợ rằng sẽ có tai hoạ ngập đầu!
- Đại kiếp nạn?
Long Ảnh nhíu mày lại, trong mấy vạn năm qua, hắn đã chỉ điểm qua vô số đệ tử ký danh, nhưng khiến hắn vui mừng nhất, chính thức được hắn chân truyền Long Ảnh kiếm xem là người kế tục cũng chỉ có một mình Tông Thủ.
Nếu nói là Long có nghịch lân vậy thì nghịch lân của Long Ảnh hắn chính là Tông Thủ.
- Là Thiên chướng của Thiên Nhân chi chướng sao?
Dùng khả năng, thiên phú, nghị lực của Tông Thủ, Thiên chướng không lý nào không phá được cả!
Đáng lo chỉ đám người trong Vân Giới không chỉ có một người muốn nhân cơ hội này để lấy tánh mạng hắn thôi.
Còn có người Lục gia có biết được không? Lại có thể sẽ ngồi nhìn không?
Ngao Khôn lại ngoài dự đoán lắc đầu:
- Tai kiếp của tiểu tử này hắn không phá được!
- Đó chính là chứ tông chứ phái trong Vân Giới, Thương Sinh Đạo lại không thể đơn giản trở thành chỗ dựa cho hắn được.
Long Ảnh cười lạnh một tiếng, thần sắc càng thêm âm lãnh:
- Đây là đã liệu được ngày Long Ảnh lão nhân ta trải qua Thiên Nhân ngũ suy đây mà!
Ngao Khôn thần sắc bình thản, ngữ khí lại mang theo vài phần ngưng trọng.
- Tuy còn mấy chục năm nhưng lão hữu ngươi phải cẩn thận, ta biết trên đời này có nhiều loại bí pháp có thể giảm thọ nguyên của người đấy!