Thần Hoàng

Chương 686: Chương 686: Tâm nguội như tro




Từ chỗ bốn ngàn Huyết kỵ đạp qua, trong vài chục vạn kỵ quân này lập tức xuất hiện một chỗ trống kinh khủng!

Chỉ hơn 16000 cái gót sắt đạp qua, trên mặt đất, tất cả thi thể đều bị tàn phá, thậm chí là trong đó có không ít đã hóa thành bạch cốt âm u.

Gần kề mười mấy hơi thở, thì đã có mười mấy vạn người vô thanh vô tức diệt vong!

- Tê…

Ở trên sườn núi đằng kia, Kim Vô Hối cũng hít vào một ngụm khí lạnh, sững sờ nhìn qua một màn trước mắt này.

Lúc trước còn đang suy nghĩ, nơi này có mấy trăm vạn người. Mặc dù là Huyết Vân kỵ, có thể giết người như giết heo, ước chừng cũng cần mỗi người hơn một ngàn đao mới được.

Cũng không nghĩ tới cuối cùng, lại thấy một cảnh khủng bố như thế!

Huyết Vân kỵ nỳ? Thượng cổ đệ nhất thiết kỵ thần uy?

- Không có gì phải kỳ quái!

Lôi Động lắc đầu, thần sắc có chút phức tạp nói:

- Có thể thu nạp huyết khí, tinh khí của người chết, có thể tăng thêm thiết kỵ oai. Chỉ cần còn có sinh linh có thể giết hại, liền có thể liên tục tác chiến mấy ngày. Đây cũng là lý do mà Huyết Vân kỵ ở thời đại thượng cổ được xưng là vô địch! Ngươi cũng biết thời đại Vũ Liệt quốc, tất cả Võ tu, Linh sư dưới cấp 5, nếu như cùng Huyết Vân kỵ này giao đấu, ngoại trừ máu huyết bị Huyết Vân hấp thu, trở thành Huyết sát nguyên khí của Huyết Vân Kỵ ra, sẽ không còn có khả năng khác.

Vừa nói, Lôi Động vừa nhìn lên không trung, một tầng thiên mạc màu xanh nhạt kia.

Trong khoảng thời gian ngắn, tầng màn sáng kia, càng ngày càng ngưng thật. Cái Thập Tuyệt Khung Không đại trận này, đã triệt để ngăn cách vùng thế giới này.

Tông Thủ hắn, hôm nay là muốn chém tận giết tuyệt sao?

Một tông diệt, một quốc gia thịnh, nguyên lai là đơn giản như thế.

- Đúng là như thế!

Thiên Khí nghe vậy cười cười:

- Sau ngày hôm nay, thế gian này sẽ không còn Thượng Tiêu Huyền Linh.

Phất tay một cái, những đệ tử Khí Tông kia đều hiểu ý. Hướng về phía trước đi đến, ước chừng thời điểm cự ly cách Thượng Tiêu Sơn chừng 3 vạn 3000 trượng, đem từng cái Nguyên Diệt Thần Nỗ kia một lần nữa sắp xếp thỏa đáng.

Ở chỗ này, mới là cự ly bắn tốt nhất.

Ngoại trừ 40 cái thất giai cự nỏ ra, Lục giai Nguyên Diệt thần nỏ cũng có ước chừng 400 cái, liên tục đem thú tinh cho vào chỗ lõm.

Lôi Động nhìn thoáng qua, khóe môi lập tức hơi co lại:

- Khí tông các ngươi thật sự là hào phóng, thất giai thú tinh cũng dám tiêu xài như vậy. Đến cùng là Tông Thủ cho các ngươi chỗ tốt gì, khiến các ngươi dám bỏ tiền vốn như vậy.

Thiên Khí cười ha ha, hoàn toàn không phải cũng không phải là ngang ngược, mà ở trong tiếng cười của hắn, mấy trăm thú tinh tinh nguyên hóa thành chum sáng, ngay ngắn bắn ra, hướng về phía Thượng Tiêu Sơn, oanh kích mà đi.

Thời điểm kích phát Nguyên Diệt Nỏ, ngoài thanh âm trầm muộn do linh bạo ra, cũng không có một tiếng vang nào khác.

Mà khi mấy trăm chùm sáng nguyên lực chói mắt kia đánh vào sườn núi Thượng Tiêu Sơn. Lập tức là sơn rung địa liệt, gợn sóng kinh khủng từ chỗ đó bắt đầu tản ra. Dưới âm tường chấn động, tất cả mọi thứ đều hóa thành bột mịn.

Vô số phù văn linh cấm màu vàng hiện ra ở bên ngoài sơn thể cũng không chịu nổi sự tàn phá!

Mà lúc này ở dưới Thượng Tiêu Sơn, chỗ ghế ngồi của chủ tướng. Hai lỗ tai của Dương Phàm cũng đã chảy máu, bất quá giờ phút này càng khiến hắn để ý, chính ở ngay ở trước người. Cách 1 vạn 5000 trượng ở bên ngoài, có bốn ngàn Huyết kỵ đang đánh tới!

Nơi gót sắt bước qua, những Huyết sắc kỵ sĩ này thậm chí không cần ra tay. Chỉ cần thoáng bị huyết vụ chung quanh dính vào, chút bộ hạ tinh nhuệ kia của hắn liền liên tục tử vong.

Huyết sát chi khí, cũng đã tràn ngập ngàn dặm!

Ngắn ngủi hơn mười tức thời gian, 400 Vân Long Thiết Kiếm sư toàn diệt! Hai trăm Đạo Linh Huyền Phong sĩ toàn diệt!

Hắn xệp đặt ở chính diện, 14 vạn tinh kỵ được trang bị linh khí kia, ít nhất đều có cảnh giới Võ sư, đồng dạng cũng toàn diệt!

Trước đó không lâu còn có thế công như phong ba vũ bão, cũng đã tan thành mây khói!

- Huyết Vân thiết kỵ? Vũ Liệt quốc!

Dương Phàm nổi giận quay đầu lại, ánh mắt như đao:

- Ai tới nói cho bổn vương, cái Huyết Vân kỵ đồ bỏ đi này, rốt cuộc là thứ gì?

Lời vừa nói ra, những Thành chủ còn lại cũng đều đồng dạng là nghi hoặc không hiểu, nhìn xem mọi người.

Dù sao cũng là chuyện hơn một vạn năm trước, người biết rất ít, lúc này cũng không có thời gian đi nghe ngóng.

Lại chỉ thấy chung quanh, tu sĩ của chư tông, đều là mặt vàng như đất, căn bản không có ý trả lời. Trong đó có mấy người thậm chí rối rít bay lên, hướng về phía Thượng Tiêu Sơn bỏ chạy.

Cuối cùng vẫn là lão đạo thất tuần ở bên cạnh Dương Phàm lạnh lùng nói:

- Nói thì có ích lợi gì? Ngươi chỉ cần biết được, Huyết Vân kỵ này, chỉ cần hai bộ, liền có thể cùng 400 Vân Long Thiết Kiếm sư của tông ta chống lại.

Lại nhìn về phía cái thiên mạc ở trên không trung kia:

- Cuộc chiến hôm nay, vị yêu vương kia là muốn chém tận giết tuyệt! Ta và các ngươi, không thắng chính là vong! Chỉ có thể tử chiến.

Những lời này nói ra cũng không có người hưởng ứng. Những thành chủ kia đã rốt rít hướng phía sau chạy trốn.

Kỳ thật lúc trước, khi nhìn thấy Huyết sắc thiết kỵ kia chạy tới đây, mọi người đã sinh ra ý niệm này.

Mà lời nói của lão giả lúc này, càng là một cọng cỏ cuối cùng đè sập lạc đà.

Đều là người thông minh, Càn Thiên Sơn dùng Thập Tuyệt Khung Không đại trận, phong tỏa thiên địa, bọn hắn làm sao có thể không biết được?

Cũng chỉ hiểu nếu như không đem chi Huyết sắc kỵ quân này triệt để tiêu diệt, như vậy đợi bọn hắn liền chỉ có một đường chết mà thôi.

Nhưng vấn đề là phải đánh lại như thế nào? Lại lấy cái gì ra để đánh?

Một bộ kỵ quân, dựa theo đạo binh đẳng cấp cao thì bình thường sẽ có biên chế số lượng là 300, hai bộ chính là 600 người.

Nói cách khác, 4200 Huyết kỵ trước mắt nà, tương đương với 2800 Vân Long Thiết Kiếm sư.

Thiết kỵ đẳng cấp cao có quy mô như thế, quét ngang Đông Lâm Vân Giới cũng đã đủ rồi. Ở đây có 370 vạn giáp sĩ, liền ngay cả cho người ta nhét kẽ răng cũng không đủ.

Nếu muốn lúc này thoát đi, chính là vẫn còn cơ hội, phá vỡ một lỗ hổng của Thập Tuyệt Khung Không đại trận.

Dương Phàm cũng kinh ngạc đứng tại chỗ, muốn rách cả mí mắt, nghiến răng nghiến lợi.

Nội tâm trong giờ khắc này lạnh như băng, quả thực là khó nói nên lời, toàn thân đều là lạnh lẽo thấu xương.

Mười phần tự tin chạy tới, cho rằng có thể giải quyết cường địch tương lai. Cuối cùng nhưng lại lấy kết cục này làm kết thúc?

Vị yêu vương đối diện kia, lúc này tất nhiên là cười nhạo hắn, không biết tự lượng sức mình?

Hồi tưởng dĩ vãng, hết thảy những cái này, tựa như là kiến muốn xô voi, thật sự buồn cười.

Biết rõ ánh mắt Tông Thủ ở đối diện căn bản cũng không nhìn vào hắn. Dương Phàm lại như cũ là chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, cảm giác người ở chung quanh đều đang chế nhạo hắn.

Tất cả những mưu tính của người nọ, sớm đã không ở cùng một tầng thứ với hắn rồi. Một mực chú định đối thủ chính thức, cũng là Đông Lâm chư tông, mà không phải Thiên Thành Minh của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.