Thần Hoàng

Chương 1099: Chương 1099: Tàn Dương kiếm thánh.




Cho nên hắn lúc này cấp thiết nhất đấy, chính là đi đến thế giới tạo ra hai cái này, đi xem một cái đến tột cùng.

Chỉ có nhìn thấy vật thực, đạo của chính mình mới nhất định càng chân thực hơn.

Mà truyền thuyết về khu vực phải đi kia, không hàm tất phải kiên cố nhất, xuyên qua một mảng lớn hư không phong bạo, cực kỳ gian nan.

Vì vậy cho đến hôm nay, tu giả Vân Giới cũng chưa từng phát giác ra sự tồn tại của một giới đó.

- Chiếc Ích Ma thần toa này thực là không tồi! Thật không hiểu nổi thời điểm cại hạm này hoàn toàn khôi phục như cũ là thần tốc bực nào. Đáng tiếc lại xa xa không bằng Bích Hỏa Huyền Quy kia, thứ này độn tốc không tệ, hằng ngày vẫn là lấy Bích Hỏa Huyền Quy thay cho đi bộ mới tốt, đường hoàng bá đạo, khí thế mười phần. Nhắc tới cũng kỳ lạ, vật ấy được mệnh danh là Ích Ma thần toa, công dụng thì phải lấy ích ma tru tà cầm đầu mới đúng, vì sao lại không thấy có công dụng này?

Có đôi khi có đủ khí phải một ít, thực sự không phải là đắc ý quên mình, mà là vì tránh họa.

Hành tẩu ở vực ngoại, có một con rùa đen như vậy đi cùng. Người khác muốn có ý đồ khó lường gì với hắn cũng sẽ tinh tế tự định giá một hai.

Dù sao lúc này là đang tu luyện cái Thất Chuyển Huyền Thông Nhập Vi Cấm kia, một thân chân lực khí tức đều bị che đậy sạch sẽ, nhìn giống như là người bình thường.

Tông Thủ thử một lần, liền dừng lại. Ngược lại là thần niệm triển khai, bắt đầu liên hệ với Nhược Thủy và Sư Nhược Lan.

Dựa theo thời gian, đội tàu kia của hắn không sai biệt lắm cũng nên đến rồi.

- Chỉ là Phi Sương, Phi Hàn thì làm sao?

Nếu là lúc này ly khai, cùng đội tàu hội hợp, tất nhiên là không có cách nào tiếp tục chiếu cố đến hai tỷ muội nữa.

Nếu là trong này có chuyện gì xảy ra, hắn tất nhiên sẽ hối hận cả đời.

Trong nội tâm mới nghĩ như vậy, Tông Thủ liền cảm thấy trương phù lục trong Thiên Phương giới lại có động tĩnh.

Hai tỷ muội kia cuối cùng cũng đã đi ra.

- Tình hình này, tựa hồ là bị bức đi ra hay sao?

Trong đôi mắt của Tông Thủ là thần quang điện thiểm, cẩn thận điều tra động hướng ở bên kia.

Thời điểm Phi Sương, Phi Hàn rời đi là thập phần vội vàng, lại phảng phất là bị hộ vệ của khách quý tiên các kia cường hành khu trục đi ra.

Tình hình này, hoặc là xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, linh thạch đã không thể chống đỡ được nữa. Hoặc chính là phương diện Thiên Phương Hội không chịu nổi áp lực, chỉ có thể cường hành đuổi người.

Nghĩ đến hai ngày trước, hai tỷ muội này vẫn còn đang ở trên đường phố tìm mua đan dược, khả năng phía trước thật sự là cực thấp.

- Như thế mà nói, sau lưng mấy vị Tiên cảnh sơ kỳ kia còn có bối cảnh?

Tông Thủ cười gằn một tiếng, Thiên Phương Hội này, chỉ là cử động hôm nay liền lại khiến cho lòng hắn có ý khinh thường, ác cảm nảy sinh.

Về phần mấy vị Tiên cảnh, nhưng lại hồn nhiên không để trong lòng.

Thương Sinh Đạo ở trong mấy cái đại giáo phái trong Vân Giới, thực lực là thứ hai từ dưới lên, nhưng để ở vực ngoại, lại là thế lực to lớn không hơn không kém.

Lại càng không cần phải nói, giờ phút này Minh Ngọc đang ở phụ cận.

Một trương Ánh Tinh Phù đánh ra, chốc lát liền đã tìm đến.

Điều khiển Ích Ma thần toa, chỉ cần hai cái sát na, đã đến bên ngoài Thiên Phương giới.

Rồi sau đó liền ẩn nấp ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt.

Trong chốc lát sau, là cảm giác được ba đạo độn quang, một trước hai sau từ trong Thiên Phương giới bay ra.

Tụ linh năng ở trong mắt, nhìn thấu hư không xa xa. Chỉ thấy trên mặt hai cô gái đều là vẻ lo lắng.

Mà đang lúc nhị nữ ly khai không lâu, ở trong Thiên Phương giới lại có mấy đạo khí cơ xuyên hành mà ra, xa xa đuổi theo phía sau ba người.

Xa xa cảm ứng, đúng là mấy người vừa nói chuyện lúc nãy, Tông Thủ nhẹ cười cười, lúc này mới đem phi toa thúc dục. Chỉ trong khoảnh khắc, liền đi đi lên phía trước.

Nhưng mà không phải hướng về phía Phi Sương, Phi Hàn bay đi, sau đó bộ dáng giống như xảo ngộ, ở ngoài phi toa đang bay hiện ra thân ảnh.

- Ồ! Đây không phải là Phi Sương, Phi Hàn sao? Thật sự là đúng dịp, hai người các ngươi vì sao lại ở đây?

Tràn ngập nghi hoặc, diễn kỹ mười phần.

Tỷ muội Diệp Phi Sương kia vốn là thấy một cái phi toa ở trong giới hà xông thẳng lại, là khẩn trương vô cùng.

Ở trong tuyệt vong ngưng thần giới bị, nhưng khi trông thấy Tông Thủ, thần sắc mới nới lỏng.

- Nguyên lai là Thủ ca ca!

Diệp Phi Hàn kinh hỉ một hồi:

- Ngươi quả nhiên là không có việc gì! Ta hai năm qua nhưng là lo lắng gần chết. Không phải Sương tỷ tỷ nàng luôn nói ngươi tình cảnh khó khăn, sớm muộn gì cũng bị Đạo môn vây giết, hiện nay không biết thế nào. Khá tốt là Thủ ca ca không có việc gì.

Diệp Phi Sương nghe vậy thì là hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói:

- Làm sao có thể không việc gì? Lúc này linh triều ở Vân Giới đã lên, đúng là cơ hội tu hành tuyệt hảo, ai sẽ đơn giản ly khai? Gia hỏa này lại cứ đi ra vực ngoại, hơn phân nửa là Càn Thiên quốc diệt, bị Đạo môn mạnh mẽ đuổi ra.

Tông Thủ nghe được là nao nao, hai tỷ muội này, chưa từng nghe nói qua sự tình mấy năm nay ở Vân Giới sao?

Trong lúc tu hành, dù là người có tin tức linh thông một chút, nên biết được tình thế hiện nay của đạo môn. Bởi vì do hắn, cho nên đúng là vô cùng thảm đạm.

Bất quá nói là bị Đạo môn cường hành trục xuất khỏi Vân Giới, thật đúng là không có nói sai.

Như thế xem ra, chính mình ở trong Vân Giới, cố nhiên là uy danh vô lượng, vô địch hậu thế.

Nhưng ở vực ngoại này, vẫn là không người có thể biết được.

Diệp Phi Sương kia nói xong, sắc mặt cũng dần dần chuyển sang lạnh lẽo:

- Tỷ muội chúng ta cùng ngươi ở Vân Giới chỉ là gặp qua vài lần mà thôi, kỳ thật cũng không có bao nhiêu giao tình. Nếu là không có chuyện gì, có thể hay không tránh đường?

Trong mắt Diệp Phi Hàn là tràn đầy kinh ngạc, chợt liền lại giật mình mà ngộ ra, vui mừng trong mắt lập tức dần thối lui, khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy! Tông Thủ ca ca, ngươi chính là đi mau a! Tỷ muội chúng ta có việc, về sau lại trò chuyện tiếp!

Tông Thủ nghe vậy vui lên, nhìn xem Phi Hàn nghiêm trang. Tiểu nha đầu này, từ lúc nào cũng biến thành người biết quan sát nét mặt như vậy rồi?

Còn có Diệp Phi Sương này, như thế nào mà mỗi lần gặp gỡ, cũng không cho hắn sắc mặt tốt?

Lại không đáp lời, ngược lại là nhìn về phía phương xa, trong mắt mang ý tò mò:

- Mấy vị kia, hẳn là cũng quen biết với các ngươi? Hoặc là chọc tới bọn họ? như thế nào mà mấy người kia lại đằng đằng sát khí như vậy?

Thần sắc Diệp Phi Sương đại biến, chợt quay đầu lại nhìn về phía sau lưng. Nhìn thấy mấy đạo độn quang ở trong giới hà đang hăng hái theo sát phía sau, là không do dự nữa, chợt nhào lên phía trước, đem hai tay Tông Thủ kéo lại, thần sắc tức giận nói:

- Đều là ngươi! Nói ngươi đi thì không đi, bây giờ muốn đi thì đã trễ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.