Người nói chuyện, đúng là Phương Văn, trong miệng trùng trùng điệp điệp hừ lạnh một tiếng nói:
- Để tiểu nữ oa này xuất chiến? Chẳng lẽ là muốn người khác chế giễu, nói Thương Sinh Đạo ta không người sao?
Hàn Phương cũng bất đắc dĩ, mở to mắt kinh ngạc ngẩn người. Ngược lại Tiết Hi ngồi bên cạnh mặt không biểu tình nói:
- Ta hôm qua đi Tổ Sư Đường nhìn, hôm nay Tông sư thúc, ở trên Huyền
Mệnh Kim Thư liệt vị thứ mười sáu! Tăng lên một vị, đã ở trên Hàn sư
thúc rồi.
Phương Văn lập tức như bóng da bị xì, mặt mũi tràn
đầy sa sút tinh thần. Trình tự trên Huyền Mệnh Kim Thư chẳng những là
đại biểu cho đệ tử hạch tâm tông môn, địa vị bên trong môn mà càng đại
biểu cho quyền hành.
Tông Thủ dù chưa chính thức cầm quyền
bên trong môn, nhưng vị trí tên của hắn lại ở trên Hàn Phương. Như vậy
thì lời nói ra lại không thể không nghe, mà ngay cả Hàn Phương cũng
không cách nào bác bỏ.
Trong lòng cũng vô cùng xoắn xuýt, sao lại không sớm không muộn mà vào lúc này chứ
Lại âm thầm kỳ quái, Hàn sư huynh cũng sắp bước vào Thánh Cảnh rồi, làm sao lại bị Tông Thủ vượt qua được?
Tên kia, không phải bởi vì công pháp có chỗ thiếu hụt, tu vị đã trì trệ không tiến sao?
Gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến bài vị trên Huyền Mệnh Kim Thư bỗng nhiên lại phát sanh biến hóa?
- Lúc trước sư thúc không nên đáp ứng việc này! Việc này theo ta thấy,
còn cần bẩm báo Tọa Tôn. Mời Tọa Tôn quyết đoán, bác bỏ mệnh lệnh của
Tông sư thúc.
Nhưng vô tình, gần đây Ngụy Húc cũng không thấy tung tích. Lại càng không biết Tọa Tôn đi đâu rồi.
Trưởng bối còn lại cũng đều là Thần Long không thấy đầu đuôi. Trong
Thương Sinh Đạo Cung, vị phần cao nhất chính là hai người Hàn Phương và
Tông Thủ.
Mà còn lại biết được hành tung đại khái, vô luận bối phận hay là bài vị, đều chênh lệch rất nhiều.
Chẳng lẽ còn có thể vì chuyện thế này mà gõ vang Kinh Thần Chung nghe nói thanh âm có thể truyền vô số thế giới trong Tổ Sư Đường kia sao?
Hàn Phương thì lại đang ngẩn người. Nhìn chằm chằm về phía đệ nhất viện chữ Giáp kia.
Mấy ngày gần đây, hắn chẳng biết tại sao, luôn thỉnh thoảng hãi hùng
khiếp vía. Thực sự không phải là ác triệu gì, mà ngược lại tâm thần
vui vẻ, lại có chút bất an.
Hắn cảm giác như có chuyện đại sự kinh khủng nào đó sắp phát sinh. Hơn nữa hơn phân nửa là có quan hệ đến sư đệ kia của hắn.
Biến hóa trên Huyền Mệnh Kim Thư cũng đã xác minh suy đoán của hắn.
Người kia, nhắc tới cũng đã bế quan mấy ngày, rốt cuộc là đang làm những gì?
…
Trên đường gắn đầy cát vàng, một cỗ Phiên Vân Xa màu đen cỡ lớn đang
tại phi tốc chạy băng băng. Tám đầu Ngự Phong Câu ngũ giai kéo xe khiến tốc độ xe đạt đến cực hạn. Nhanh như điện chớp, bay nhanh qua dãy núi.
Cũng ngay khi triệt để xuyên qua khỏi khe núi thì lối ra phía trước lại xuất hiện một bóng người.
Xa phu trên Phiên Vân Xa lập tức nhíu mày lại, bỗng nhiên kéo cương.
Người này tuy tuổi gần bát tuần, nhưng sức lực cực lớn. Chỉ thoáng
giật nhẹ liền khiến cho tám đầu linh thú cấp bậc ngũ giai kia đều nhao
nhao ngừng lại, từng con phát ra tiếng Xi.. Xiiii..
Mà cỗ xe ngựa, cũng dừng lại trước người nọ hơn hai mươi trượng. Xa phu kia liếc nhìn người phía trước, rồi sau đó trên mặt lại hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Thái Linh Tông, Quý Linh Tử?
Đứng trước xe ngựa đúng là một thanh niên mặc đạo bào xanh đen. Thân
lưng mang một thanh trường kiếm, giờ phút này ánh mắt vô cùng che lấp,
nhìn vào trng Phiên Vân Xa.
Ánh mắt người này như muốn xuyên thủng cả cỗ xe.
- Tuyệt Dục, người không chiến mà đi là vì sao?
Trong Phiên Vân Xa màu đen kia lại một hồi yên tĩnh, sau nửa ngày mới truyền ra một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Không đáng!
Quý Linh Tử lập tức khẽ giật mình, hơi có chút khó hiểu.
Lão già tóc bạc kia lại cười cười:
- Ý công tử nhà ta là người hèn hạ như ngươi không đáng hắn ra tay! Nếu Thái Linh Tông chỉ có thể phái ra đệ tử như ngươi. Như vậy không chiến
cũng thế.
Trên mặt Quý Linh Tử lập tức là nổi lên một hồi ửng hồng. Tức giận trong mắt phảng phất như dung nham bộc phát, trầm giọng
nói:
- Chỉ bằng Tuyệt Dục ngươi có tư cách gì mà đánh giá Quý Linh Tử ta? Trên Thái Linh Sơn ta chỉ chiến ba trận, không phải là sợ
chiến chứ?
Trong Phiên Vân Xa lại yên lặng một lát, về sau truyền ra một tiếng cười lạnh.
- Kiếm tâm ngươi đã tổn hại, phế vật mà thôi, cần gì hao tâm tổn trí?
Đám người còn lại của Thái Linh Tông, Tuyệt Dục ta tuy không biết, lại
biết các hạ, kiếm thuật không tiến lại lui. Thật sự không đáng.
Lời còn chưa dứt, mặt Quý Linh Tử đã tái nhợt một mảnh. Lồng ngực phập phồng, hai tay khẽ run.
Lão giả tóc bạc kia cũng khẽ lắc đầu.
- Ý công tử nhà ta ngươi đã rõ chưa? Ngươi vô luận kiếm thuật hay nhân
phẩm, hôm nay đều thật sự không xứng công tử nhà ta ra tay. Chiến với
ngươi, căn bản là không cách nào tôi luyện kiếm thuật. Nếu tự mình biết
điều thì tránh ra đi!
Quý Linh Tử mắt lộ hung mang, đầy ngập
lửa giận, phảng phất như rốt cục đã tìm được chỗ xả giận, gắt gao nhìn
chằm chằm vào lão xa phu kia.
- Ngươi câm miệng cho ta! Ta
với chủ nhân ngươi nói chuyện, há lại cho một lão câu tu vị mới đến lục
giai như ngươi xen vào, câm miệng!
Sau lưng một đạo kiếm quang bỗng nhiên rời vỏ mà ra. Xa xa chém về phía đầu lão nhân kia!
Lão già kia lại không hề sợ hãi, phảng phất như không thấy vậy, ngồi nguyên tại chỗ.
Mà trong Phiên Vân Xa cũng truyền ra tiếng cười nhẹ.
- Cũng thế! Ngươi đã nhất định muốn tìm cái chết, vậy Tuyệt Dục ta sẽ thành toàn ngươi.
Khi thanh âm rơi xuống liền có đạo bóng kiếm, cũng từ trong cửa xe
xuyên ra, ‘ khanh ’ một tiếng, liền bắn kiếm quang kia ra.
Rồi sau đó bóng kiếm đen nhánh kia chuyển hướng một cái giữa không trung liền chém về phía Quý Linh Tử. Tựu tựa như là ma tức thổ ra từ sâu
trong địa uyên, phiêu miểu bất định, biến hoá kỳ lạ khó dò.
Quý Linh Tử lại cười ha ha, lộ ra vẻ hưng phấn, khẽ vươn tay, nắm lấy trường kiếm màu xanh bay về kia vào trong tay.
- Ngươi thật sự xuất thủ! Để cho ngươi xem Thái Thanh Thừa Phong Kiếm
của Quý Linh Tử ta đến tột cùng có danh xứng với thực không! Xuống cho
ta.
Cả người lẫn kiếm, đều hóa thành cuồng phong cuốn về phía Phiên Vân Xa kia.
Kiếm quang màu xanh cũng giống như là hóa nhập vào trong Tật Phong. Lập loè, nhận quang kia phảng phất như vô tận.
Lại ở giữa không trung liên tiếp giao kích với kiếm quang như hắc sắc ma tức kia mấy lần.
Mà mỗi khi một tiếng ‘ khanh ’ nhẹ vang lên, vòi rồng cuồng phong liền
hơi hơi cứng lại. Bóng người của Quý Linh Tử cũng dần dần hiện ra. Trên
mặt đều là rung động, tuyệt vọng.
Chỉ năm kích, Phong Bạo ở
nơi này đã dẹp loạn. Lúc nổi lên đột ngột, bị dẹp cũng đột nhiên, mà
bóng kiếm màu đen kia cũng vào lúc này, dùng một quỹ tích vô cùng huyền
ảo phá vỡ mà vào đến trong kiếm quang quanh người Quý Linh Tử. ‘ PHỐC ’ một tiếng, huyết quang tung tóe, đúng là xuyên qua mi tâm mà ra.
Thi thể Quý Linh Tử lại vẫn không ngã, trong mắt đều là vẻ không cam lòng