Thần Hoàng

Chương 952: Chương 952: Tang tâm bệnh cuồng.




Bên trong tĩnh thất, đã có mấy người cơ trí, thầm có điều hiểu ra. Sắc mặt đã ở trong nháy mắt này trở nên vô cùng tái nhợt.

Thực lực Linh Cảnh ở trong đồng giai lại ít có đối thủ, còn có một Từ Vấn!

Mà người này mấy ngày trước đã bị Kiền Thiên Yêu Vương Tông Thủ tại phụ cận Ma Thi Sơn chém xuống!

Có thể giết Từ Vấn, có thể đánh bại Minh Giới thiên nữ, tự nhiên cũng có thể trảm Lâm Nhai!

Cũng đúng lúc này, ở bên ngoài Vạn Hồn Đăng Thất, một đạo quang ảnh xa xa xông đến.

Ở ngoài mấy chục trượng, đã bị mấy tên đệ tử phòng thủ ngoài cửa cưỡng ép ngăn cản.

Người tới vẫn như cũ cưỡng ép tranh đấu, muốn nhảy vào bên trong. Hai mắt đỏ đậm, thần tình dữ tợn nữu khúc.

- Bẩm báo cung chủ! Nguy Sơn Môn ta một nửa canh giờ trước đã chỉu khổ diệt môn! Toàn bộ môn phái trên dưới hơn một nghìn chín trăm người đều bị tàn sát hầu như không còn! Còn thỉnh cung chủ phái làm chủ cho ta, báo đại cừu này!

Bên trong mọi người nghe vậy lại là một trận đưa mắt nhìn nhau. Một số lại vẫn không rõ, kinh nghi bất định. Những kẻ suy đoán được chút kia, lại là nhãn thần trầm trọng.

- Nguy Sơn Môn? Tông này cũng ở trong đạo môn ta. Bài danh vị trí một trăm linh bốn, là một trong cột trụ của Đạo Linh Khung Cảnh ta. Rốt cuộc là phương thế lực nào, hạ độc thủ như vậy? Thực không biết sống chết...

- Ta nhớ kỹ Nguy Sơn, tại phía Đông Vấn Dịch Sơn, khoảng chừng ba nghìn sáu trăm dặm, nương tựa Vân Hải!

- Lời ấy rốt cuộc có ý gì?

- Một nửa canh giờ trước, Nguy Sơn diệt môn. Một nửa canh giờ sau, Vấn Dịch Quan Hi Nguyệt và Lâm Nhai Tử hai vị Linh Cảnh cường giả nhất tề vẫn lạc...

- Hay nói cách khác, chuyện này là cùng một thế lực gây nên?

- Không phải, là một người mới đúng! Chư vị ý là nói vị Kiền Thiên Yêu Vương kia sao?

- Yêu Kiếm Tông Thủ?

- Người này kiếm đạo vô địch đương đại, kiếm thuật đâu chỉ là yêu? Nếu như là hắn, ngược lại cũng có khả năng. Chỉ là một nửa canh giờ đã diệt Nguy Sơn một tông. Trảm lạc Hi Nguyệt và Lâm Nhai Tử hai người, thực sự cũng quá mức khoa trương!

- Hi Nguyệt và Lâm Nhai tử vong, chỉ sợ Vấn Dịch Quan trên dưới mấy trăm người kia cũng không thể may mắn tránh khỏi!

- Chư vị, có thể đã quên giữa Nguy Sơn Môn và Vấn Dịch Quan còn có còn có Quan Thắng Sơn. Nếu Nguy Sơn Môn và Vấn Dịch Quan đỡ không được, Quan Linh Tông cũng đồng dạng dữ nhiều lành ít?

- Nói như vậy, trong khi chúng ta đắc ý dào dạt, cho rằng có thể tiêu diệt Kiền Thiên Sơn, vị quốc quân kia cũng đã một mình một người, giết vào Trung Thổ? Chí ít đã diệt vong lưỡng đại tông phái dưới Khung Cảnh ta?

Tiếng nghị luận dần dần bình ổn, đường nhìn của mọi người đều hướng về phía Vô Khư Tử trên thủ tọa nhìn lại.

Nguy Sơn Môn và Vấn Dịch Quan cũng không phải Thánh Địa, hay Linh Phủ. Nhưng nguyên nhân chính là không phải, mới có thể chịu Khung Cảnh khống chế, là một trong cột trụ chống đỡ Khung Cảnh.

Lưỡng đại tông phái này diệt vong, tự nhiên là trách nhiệm của Khung Cảnh cung chủ!

Cũng đang chờ đợi Vô Khư Tử mở miệng. Đạo Linh Khung Cảnh bọn họ, kế tiếp nên chống lại như thế nào, còn cần vị cung chủ này đến quyết đoán.

Vị Nguy Sơn Môn môn nhân kia lúc này đã bị đệ tử canh giữ ngoài cửa chế trụ, cưỡng ép kéo xuống phía dưới.

Bên trong Vạn Hồn Đăng Thất lần thứ hai khôi phục yên tĩnh. Cũng đúng lúc này, giữa không trung lại có lưỡng đạo quang phù, trước sau hạ xuống.

Vẫn như cũ là vị thanh sam đạo nhân ở chỗ cửa kia tới trước tiếp nhận. Sau đó là nhãn thần biến ảo, che lấp khó lường, ý vị thâm trường nhìn Vô Khư Tử một cái.

- Không phải có khả năng, đã có tin tức xác thực! Hôm nay giờ Thìn hai khắc, Quan Linh Tông toàn môn bị chém giết. Lại giờ Thìn bảy khắc, Vấn Dịch Quan bị người sinh sôi san bằng, không một người sống. Chỉ là hung thủ là ai vẫn như cũ không rõ...

Suy đoán được chứng thực, mọi người bên trong đều là lần thứ hai ngừng thở.

Một người trong đó càng là trắng bệch trắng bệch, trong mắt hiện ra mấy phần bối rối cùng lo lắng, trên trán đầy mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống.

Mọi người nhìn vào trong mắt, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Người này là Bồ Sơn quan chủ, tên là Vô Quyết cùng Vô Khư Vô Cực chính là nhân vật cùng thế hệ. Tương ứng tông phái ở trong đạo môn, bài danh bốn mươi ba. Ở bên trong Đạo Linh Khung Cảnh cũng rất có địa vị.

Liên hợp mấy tiểu tông, là đứng đầu một phương thế lực. Vì vậy hôm nay cũng có tư cách dự thính trong Vạn Hồn Đăng Thất.

Mà theo mọi người biết, Bồ Sơn quan này cách Vấn Dịch Sơn cũng bất quá năm nghìn dặm.

Linh Cảnh tu sĩ, mặc dù không cần pháp khí cũng chỉ cần một thời thần đã có thể đi tới.

Tựa hồ là nhẫn không chịu nổi, Vô Quyết Tử bỗng dưng đứng lên đi tới trong phòng, hướng phía Vô Khư ở trên cúi đầu:- Cung chủ! Vô luận hung thủ này là ai, phương thế lực nào, đều là đại địch của đạo tông ta! Còn thỉnh cung chủ sớm làm ra quyết đoán, đem hung thủ này sớm ngày tru trừ!

Vô Khư Tử nhàn nhạt nhìn Vô Quyết một cái, nhưng không đáp lời, còn nhìn quét bên trong phòng.

- Bản tôn nhớ kỹ, tông phái cách Vấn Dịch Sơn gần nhất chính là Vô Vi Quan?

- Chính thế! Linh Quy Đảo Vô Vi Quan cách một nghìn ba trăm dặm!

Vô Khư cũng không hỏi lại nói, nhấc tay lôi kéo, bầu trời Đạo Linh Khung Cảnh này lập tức một mặt lam sắc bảo kính thật lớn bay rơi xuống.

Đến bên trong Vạn Hồn Đăng Thất này.

Vô Khư Tử lấy tay tiếp kính, sau đó ánh mắt lưu chuyển.

- Chư vị đạo huynh, có thể trợ giúp ta chăng?

Khi dứt lời, đã sớm có mấy đạo nhân lắc mình, tới tới bên cạnh mặt bảo kính này.

Hồn lực dẫn động, trên mặt kính kia chính là một dòng xoáy thật lớn sản sinh. Kính quang thấm nhuần, đem từng tầng thời không phá vỡ.

Cuối cùng khi dòng xoáy kia bình ổn lại, trên mặt kính lại là từng trận sóng gợn rung động. Một hình ảnh mơ hồ bắt đầu hiện ra.

Có vẻ là một hòn đảo trong hồ, sau đó chậm rãi rõ ràng lên.

Khi hình ảnh trong hồ triệt để hiện lên trước mắt mọi người. Mọi người bên trong tĩnh thất này, đều là hô hấp ngứt quãng.

Chỉ nhìn thấy một mảnh huyết sắc, nguyên bản đình đài lầu các nơi này đã hầu hết thấy hình bóng. Xung quanh đều là mảnh vụn vỡ nát, còn có đó là mảnh vỡ huyết nhục con người.

Huyết dịch chảy xuôi, hầu như đã đem hồ nước phụ cận tiểu đảo này nhuộm thành hồng sắc.

Lúc này bầu trời Vô Vi Quan ngày trước đang đứng một người...một vị thiếu niên mặc minh hoàng kim y, phía sau lưng Lôi Dực ba nghìn trượng mở rộng ra.

Ở bên cạnh hắn, lúc này còn có mấy con ngân sắc phi nghĩ phiêu phù, cũng không biết đến cùng là loại trùng thú nào.

Phía dưới còn có vài tên đạo nhân thần tình bi phẫn muốn chết. Đang hướng phía giữa không trung đánh tới. Khí thế thảm liệt, rõ ràng đã có ý quyết tử.

Chỉ là thiếu niên kia lại không chút nào động dung. Thần tình đạm mạc nhìn bao quát xuống phía dưới, ánh mắt nhìn mấy người tựa như đang nhìn mấy con kiến hôi.

- Thực sự là Tông Thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.