Thần Hoàng

Chương 22: Chương 22: Tập Anh Điện Chủ




Xem ở dưới hai chữ ‘ Lăng Vân ’ có một đầu kim tuyến. Xem ra phụ thân hắn, hoặc là tổ tiên đã có trợ giúp không nhỏ cho Lăng Vân Tông.

Đạo nhân mặt vuông cũng một hồi ngoài ý muốn, lại chỉ hơi hơi do dự, liếc nhìn Tông Thủ, liền có chút gật đầu nói:

- Nguyên lai là Thiên Hồ Tông thị! Như vậy vị này chính là thế tử Càn Thiên Sơn đúng không? Nếu đây là Lăng Vân Chu Lệnh thượng phẩm, đừng nói là thu làm đệ tử, cho dù là bái nhập dưới trướng thủ tọa cũng không quá đáng. Ta tên là Hoàng Dịch, là đệ tử đời thứ năm Lăng Vân Tông, ba vị có thể đi theo ta!

Hoàng Dịch sau khi nói xong, hơi khoát tay liền có một pháp khí hình đám mây bay ra, huyền lập ở giữa không trung.

Doãn Dương và Sơ Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, từng người đạp vào ‘ đám mây ’. Tông Thủ cũng là theo đuôi phía sau, nhanh chóng leo lên.

- Ba vị xin đứng vững!

Hoàng Dịch thoáng nhắc nhở một tiếng, hai tay bấm kháp một cái thủ ấn, miệng niệm pháp quyết, sau đó nói một chữ ‘ khởi ’, đám mây kia liền lập tức bay lên trời, chậm rãi bay về phía đỉnh núi.

Tốc độ đám mây này không nhanh, nhưng lại hơn xa đi bộ. Chỉ qua một lát, đã đến giữa sườn núi.

Sơ Tuyết là lần đầu tiên, cưỡi loại pháp khí Linh Sư này, nàng dùng sức đạp đạp dưới chân, sau đó vô cùng cực kỳ hâm mộ nói:

- Hoàng Dịch đạo trưởng này chỉ là ngũ đại đệ tử Lăng Vân Tông thôi, tuổi tác còn nhỏ, cũng không lớn hơn ta bao nhiêu đã có thể ngự khí lăng không rồi. Cũng không biết lúc nào, Tuyết Nhi mới có thể có thành tựu như vậy đây.

Hoàng Dịch ở phía trước lập tức khóe môi nhếch lên, lộ ra một chút vẻ đắc ý, còn Tông Thủ lại nhịn không được thổi phù một tiếng, có chút dở khóc dở cười.

Mắt thấy Sơ Tuyết, khó hiểu nhìn lại, vị ‘Hoàng Dịch đạo trưởng’ ở phía trước kia sắc mặt nhìn hắn cũng cực kì không thoải mái. Tông Thủ liền dứt khoát nhỏ giọng giải thích nói.

- Tuyết nhi ngươi thật là thiếu kiến thức, cái gì ngự khí lăng không? Chỉ là pháp khí này có chút bất phàm mà thôi!

Đạp mạnh dưới chân một cái, một cổ cương lực gạt ra, thổi đi toàn bộ mây mù chung quanh, quả nhiên chỉ thấy ở phía dưới vẽ lấy phù văn rậm rạp chằng chịt.

Sơ Tuyết chỉ nhìn một cái liền đã phát giác linh trận này xác thực là xuất phát từ thủ bút cao nhân, hơn nữa tựa hồ là tiêu giảm đi tất cả công dụng, chỉ dùng để phi hành. Nhưng mà điều khiển lại không được linh hoạt, tự hồ chỉ có thể bay đi cao thấp và phạm vi nhỏ thôi.

Pháp khi như vậy cơ hồ không dùng được, đừng nói là cường giả Ngự Khí nhất cấp, dù là một Linh Tu Thông Linh cấp nho nhỏ cũng có thể điều khiển được.

Trên mặt đỏ hồng, tiếp theo Sơ Tuyết cũng cười khúc khích, Hoàng Dịch ở phía trước cũng thoáng xấu hổ. Bất quá người này da mặt hiển nhiên cũng đã đến cảnh giới nhất định, chỉ chớp mắt đã khôi phục bình thường, chỉ có chút kinh ngạc liếc nhìn Tông Thủ.

Tông Thủ vốn muốn chọt thêm vào mấy câu, nghĩ lại mình sao lại đi so đo với tên tiểu bối Lăng Vân Tông này làm gì? Cuối cùng cười ‘ hắc ’ một tiếng không nói gì nữa..

Linh Sư tu hành, tổng cộng phân chín cảnh giới. Mà chín cảnh giới này vừa hay có thể chia làm ba giai đoạn, đối ứng với Thiên Địa Nhân tam luân của võ giả .

Định Thần, Quan Hồn, Dưỡng Linh, ba cảnh giới này là Thông Linh kỳ. Có thể sử dụng và chế tác phù lục, cùng với một ít đạo pháp uy lực nhỏ nhất.

Xuất Khiếu, Dạ Du, Hoàn Dương chính là Ngự Khí kỳ trong lời của Sơ Tuyết, có thể khống chế và chế tác pháp khí. Nếu là ở ở Linh Năng đê mê kỳ, Ngự Khí kỳ về cơ bản đã là Linh tu cấp cao nhất rồi.

Cuối cùng là Viết Du, Tố Thể, Chân Hình chính là Khống Linh kỳ, có thể tùy ý khống chế tứ phương chi linh, không cần khẩu quyết thủ ấn phối hợp cũng thi triển được đạo pháp. Giơ tay nhấc chân, đều có uy năng lớn lao.

Mà kiếp trước của hắn, những đệ tử Lăng Vân Tông này thích nhất đúng là sử dụng loại pháp khí đặc thù này để giả mạo tu sĩ Ngự Khí, lừa bịp mọi người.

Bất quá theo chân tướng được truyền ra trong người chơi, bọn họ cũng chỉ có thể hù dọa các nhân vật mới và những nhân vật hệ thống một chút thôi.

Ước chừng đến chỗ cao một vạn trượng, Hoàng Dịch lại kết thủ ấn, trong miệng phát ra chữ ‘dẫn’, ‘đám mây’ kia liền đáp xuống phía trước.

Địa thế nơi này cực kỳ bằng phẳng, chính một cái bình đài lồi ra từ sườn núi, không gian chừng vạn trượng, mà ở phía trước đúng là một cái đạo cung khổng lồ.

Ở ngoài cửa Đạo Cung đứng mười mấy đạo nhân. Còn có một đám hài đồng, xếp thành một hàng chỉnh tề, đều là thần sắc nghiêm túc và trang trọng.

Hoàng Dịch vừa đạp xuống liền trước tiên nhìn về phía một lão đạo đang mặc ngân y chắp tay một cái nói:

- Lâm sư thúc tổ, Yêu Vương Càn Thiên Sơn - Tông Vi Nhiên muốn con hắn bái nhập tông môn ta. Có Lăng Vân Chu Lệnh nên đệ tử không dám ngăn trở!

Lão đạo kia con mắt nửa mở nửa khép, thẳng đến khi Hoàng Dịch nói xong mới nghiêng mắt nhìn, Doãn Dương cũng biết ý, giơ lệnh bài kia lên. Người phía trước ánh mắt lóe lóe, liền có chút gật đầu, trực tiếp phẩy tay áo một cái nói:

- Đã biết, trực tiếp đi tìm thủ tọa là được. Bất quá cái lão Linh Vi Tử kia, hiện nay lại không có ở Nhạc Linh Các, hẳn là đi Dục Linh Đạo Cung rồi.

Hoàng Dịch lại thi lễ thật sâu lúc này mới chậm rãi đi tới. Tông Thủ chậm rãi bước đuổi kịp, lại vừa bước vào trong môn, trong đám hài đồng kia liền truyền ra một tiếng hừ lạnh:

- Càn Thiên Sơn Tông thị, rất giỏi sao? Nhìn không quen nhất chính là loại người toàn bộ đều nhờ tiền nhân che chở này!

Tông Thủ trừng mắt nhìn vào đám người, vừa nhìn qua, lập tức trong lòng liền hơi run sợ.

Lăng Vân Tông ngoại trừ hàng năm phá sơn tổng tuyển cử ra, cũng có người đặc biệt đi bốn phía Vân Giới tìm kiếm nhân tài. Chọn lựa lương tài mỹ ngọc, trực tiếp mang vào trong núi, trở thành đệ tử nội môn.

Những thiếu niên hài đồng này lớn nhất đều không quá mười bốn tuổi, hẳn là thiên tài mà Lăng Vân Tông thu thập từ các nơi.

Trước kia cũng không đệ ý lắm, giờ phút này cẩn thận quan sát, lập tức liền phát hiện có hơn mười vị, về sau đều là nhân vật danh chấn Vân Giới. Trong đó có ba, năm vị có thân phận NPC trong trò chơi Thần Hoàng vạn năm sau, đã từng giao thủ với hắn. Đương nhiên đó chỉ là nhân vật hệ thống giả định ra mà không phải là bản thân, hơn nữa ánh mắt nhìn tới đều là hơi hàm khinh thị.

Bất quá người vừa mở miệng kia lại coi như không thấy.

Mà đạo nhân chung quanh cũng cười cười, đều chỉ cho là không nghe thấy, không thèm để ý tới. Hoàng Dịch cũng như thế, đi thẳng về phía trước, chỉ có Sơ Tuyết là có chút tức giận.

Tông Thủ nhịn không được cười lên, phong cách đệ tử Lăng Vân Tông gần đây như thế, xem thường kẻ yếu, cường giả chí thượng. Tự cho mình là môn phiệt, đối với tất cả người Đông Lâm Vân Giới đều là từ trên nhìn xuống, hào khí cạnh tranh trong tông môn cũng cực kỳ dày đặc. Ở tiền thế, đây là một điểm khiến hắn xem thường Lăng Vân Tông nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.