Thần Hoàng

Chương 272: Chương 272: Tấu chương của phạm nhân




Ads - Tây Bắc hai thành công tác thống kê tổn hại phòng ốc, tổng số hai vạn bốn ngàn ba trăm hai mươi sáu. Thành ta hơn mười vạn con dân gia nghiệp toàn bộ hủy, chỉ có thể ăn một bữa cơm, nếu như kéo dài sợ có tổn hại uy đức của quân thượng, xin quân thượng mở kho cấp phát năm vạn tam giai thú tinh cứu con dân, trùng kiến phòng ốc! Thần Nhâm Bác tấu lên, mời quân thượng nhanh chóng quyết đoán.

Lông mày Tông Thủ lập tức nhíu lại, mình cũng còn muốn từ trong quốc khố Càn Thiên lấy ra chút tiền đền bù tổn thất Hải Hạp mà đã có đại thần tìm cách tóm lấy đai lưng của mình rồi.

Hắn cũng không tinh thông chuyện kinh doanh, dựa vào kiến thức đời sau tại Giới Phù Thành buôn bán lời chút ít tiền, hắn dễ dàng sao? Sau này chưa hẳn có chuyện tốt như vậy.

Tự nhiên là không được!

Tông Thủ không chút do dự muốn gạch đi nhưng khi bút hạ xuống lại thở dài viết chữ: Chuẩn!

Được rồi! Năm vạn tam giai thú tinh mà thôi, kỳ thật không nhiều lắm, việc do hắn làm nên, phòng ốc kia, mình cũng phải chịu chút trách nhiệm.

Tiếp theo là phần thứ hai, sau đó lông mày Tông Thủ xoắn tít lại.

- Thần Kế Độ hai ngày trước trợ cấp phong thưởng tất cả quân 322 vạn tam giai thú tinh, việc này không thể trì hoãn. Nhưng sự vụ Càn Thiên Sơn thành lúc này lấy công và tư rõ ràng. Nội thành sáu mươi chín vạn quân mã là vì tư tranh mà không phải là công chiến. Do quân thượng trả tiền có thể lung lạc quân tâm.

Khóe môi Tông Thủ run run, 322 vạn tam giai thú tinh. Đây cũng không phải số lượng nhỏ, thật khiến hắn đau đầu.

Tam giai cùng tứ giai chênh lệch gấp trăm lần nhưng giá trị thực sự tương đương với ba vạn hai ngàn hai trăm miếng tứ giai thú tinh, 32 miếng thất giai thú tinh.

Cho dù là giá trị thú tinh hiện tại sụt đi cũng không phải một số lượng nhỏ.

Lại nhìn lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) đằng sau ghi Nhâm Bác.

Người này rốt cuộc là ai mà lúc nào cũng kiếm biện pháp lấy tiền từ trong túi hắn.

Tông Thủ ngoắc ngoắc đầu ngón tay Sơ Tuyết để cho Tuyết Nhi đứng ở sau lưng, Tông Thủ chỉ chỉ cái tên này bên trên tấm da thú. Tiểu nha đầu này vốn là khó hiểu , đợi được Tông Thủ lại khoa tay múa chân một phen, lúc này mới hiểu.

- Thế tử nói là Nhâm thừa tướng à? Ta biết rõ.

Sơ Tuyết gật gật đầu như gà con một thóc đáp:

- Là do tiên quân mấy năm liên tục trước tìm được, nói hắn biết kinh doanh đúng là thiếu hụt của Càn Thiên Sơn chúng ta, sau đó phong hắn là thừa tướng. Trước kia Càn Thiên Sơn chúng ta cũng không có chức quan này, lúc trước ở tế thiên đại điển thế tử cũng đã gặp đấy. Người này rất khó lường, từ khi hắn trở thành thừa tướng, Càn Thiên Sơn thật náo nhiệt. Rất nhiều người ở bộ tộc thành trì ngàn dặm xa xôi chạy đến chúng ta làm kinh doanh.

Tông Thủ nghĩ nghĩ, thật sự không có gì ấn tượng. Dù sao ngày sau, chính là hắn lần thứ nhất triều hội, khi đó tự nhiên có thể nhìn thấy nên cũng không nghĩ nữa. Liên tục lật ra mấy tờ da thú, Tông Thủ vô ý thức sờ túi tiền treo bên hông mình, trong lòng rét run.

Người này đòi tiền cũng thật sự quá độc ác. Cái gì khí giới tổn hại, cái gì chiến mã tổn thương, cái gì trợ cấp gia tộc của người chết.

Tóm lại là hắn đang đòi mình tiền.

Thần tử lúc nào cũng thò tay vào túi quân thượng, tuyệt không phải là thần tử tốt.

Trong lòng Tông Thủ đã đóng dấu Nhâm Bác là người xấu, Tông Thủ tiếp theo vừa nhìn thấy danh tự người này liền tiện tay tạm thời bỏ qua. Dù sao danh tự người này, hắn nhìn thấy là tâm phiền.

- A! Một ngày trước đó, Huyền Sơn Thành chủ Hiên Viên Thông chè chén trong thành chủ phủ nghe bộ hạ tấu chợt cười to ba tiếng, nói Hiên Viên Thông ta quả nhiên tuệ nhãn vô song, cho con gái chúng ta hiền tế thật là tốt. Về sau liền chân khí bừng bừng phấn chấn bước vào đến Thiên Vị chi cảnh. Ha ha! Nguyên lai cha vợ cũng biết Tông Thủ ta là rể hiền sao? Chỉ là Thiên Vị, thời điểm này không phải thời điểm tốt a.

Tông Thủ âm thầm thở dài, Hiên Viên Thông không đột phá Thiên Vị còn có thể chấn nhiếp một phương, sau khi đột phá, ngược lại giúp không được gì. Cha vợ thật sự là chả được tích sự gì.

Lại nhìn một chút lạc khoản phía trên chữ viết xinh đẹp, đoan đoan chánh chánh viết một hàng chữ Ám Vệ Thống Lĩnh Nhược Thủy tấu.

- Ám Vệ Thống lĩnh Nhược Thủy!

Tông Thủ vẻ sợ hãi cả kinh nhìn về phía Nhược Thủy, vừa chỉ chỉ tấu chương của mình.

Chỉ thấy Nhược Thủy gật nhẹ đầu chỉ chỉ mũi ngọc của mình, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa sự vui vẻ.

Tông Thủ âm thầm líu lưỡi, nguyên lai Nhược Thủy tỷ tỷ nhà mình không chỉ có riêng là thống lĩnh Ám Vệ hộ vệ hắn an toàn, còn có chức trách thu thập tình báo khắp nơi.

Có thể đem người cài vào trong nhà Hiên Viên Thông, thủ đoạn thật sự là rất cao minh.

Tông Thủ lại nhìn đằng sau một chút, rốt cục đã có chuyện tình làm hắn cảm thấy hứng thú.

- Vân Hà Sơn thành chủ Phong Nộ một ngày trước đó đại yến quần thần đột nhiên Hồng Tấn Điểu đưa tin. Lập tức giận dữ, trên bữa tiệc tay không giết mấy nô bộc. Nói tiểu tử này (ý chỉ Tông Thủ) ẩn nhẫn ủ mưu, ngày sau là đại địch của ta. Phải sớm ngày chém chết. Sau đó cùng rất nhiều Vân Hà Tướng thần mật nghị gần một ngày, nhất thời không thể tận tường.

- Liệt Diễm Sơn thành chủ Hùng Bá, hôm qua bỗng nhiên say mèm thất thố nói: Trời xanh đã sinh ta Hùng Bá, cần gì phải ra Tông Vị Nhiên? Còn nói thêm sinh con như Tông Thủ, Tông Vị Nhiên thật sự sinh ra một hảo nhi tử, con của ta toàn bộ không bằng hắn. Sau đó lại tìm ấu nữ Huyền Ngọc công chúa của hắn mật nghị, ngày hôm nay buổi trưa phế đi thế tử vị của Hùng Khôi, lập Huyền Ngọc công chúa làm thế tử.

Tự nhiên lạc khoản đằng sau cũng đồng dạng là Nhược Thủy.

Tông Thủ thấy mặt mày hớn hở, có chút chút ít đắc ý, chính mình quả nhiên là không lên tiếng thì thôi còn đã lên tiếng là phải nổi tiếng, nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm ngạc nhiên. Hùng Bá thật sự là hảo khí phách, không lập chư tử mà vi phạm truyền thống lập một nữ tử làm thái tử.

Chẳng lẽ là Huyền Ngọc công chúa có cái gì thần kỳ? Qua chút ít lúc ngày có rảnh tự mình đi hỏi Hùng Khôi một chút vậy.

Nói đến thì vị thế tử Liệt Diễm Sơn này từ khi hắn ngày đêm đi gấp, chạy đến Càn Thiên thì chẳng quản nữa, không biết bây giờ đã chết chưa?

Lại lật đến kế tiếp tấu chương, Tông Thủ lại cười cười, tấu của Khâu Vi.

- Tội nhân doanh kín người hết chỗ, trấn sơn quan 3700 người, Càn Thiên Thành tổng số bốn vạn bốn ngàn người đã toàn bộ áp giải đến ngoài thành mười dặm trông giữ. Thần muốn chia làm năm trấn, tất cả thiết chức Thống lĩnh, xin quân thượng ân chuẩn!

Lực chú ý của Tông Thủ là ở trấn sơn quan trên thân người 3700 binh.

Những người này tận mắt thấy hắn dùng Lục Thần Ngự Đao Thuật tru hai vị Huyền Võ tông sư quân, rõ ràng không có biến mất thật sự là khó có được.

Hắn nguyên lai tưởng rằng dùng Ngũ Tuyệt Sơn Trang cùng thủ đoạn của Thái Nguyên Tông, mặc dù không tàn sát những người này diệt khẩu, cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến họ mất tích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.