Tráng sĩ chặt cổ tay ư? Hoàn toàn bỏ mặc năm châu phía nam, tập trung trăm vạn binh mã trấn giữ nơi xung yếu là Bách Thắng quan để bảo toàn ranh giới còn lại của Đại Thương.
Đây chính là làm người cần biết nắm biết buông, biết phân biệt nặng nhẹ mà Thạch Việt nói sao?
- Vấn là vấn đề đầu tiên.
Khổng Dao lắc đầu nói:
- Thạch Thiên Lý chỉ là tổng đốc Tô Bắc châu, quyền lực có hạn! Không thể quản lý được cả việc của Triết Tây. Dù cho Thạch Việt cứu được Ân Ngự về, nắm được chiếu thư của Nguyên Thần hoàng đế, có thể quản lí chiến sự Đông nam, lúc này muốn điều binh cũng cần có thời gian. Ta dùng quân đột kích vùng bình nguyên phía nam. Thạch Thiên Lý chỉ còn nước bất lực.
- Trước đó giả mạo chỉ dụ của hoàng đế là được!
Thấy hai người Tông Thủ và Khổng Dao đều sửng sốt, Trương Hoài cười nói:
- Nêu dựa vào tình cảnh của Nguyên Thần hoàng đế thì chắc chẳng còn tâm tư đi tính toán mấy chuyện này, ngược lại là càng thêm nể trọng. Hơn nữa chuyện này lại rất có lọi với Thạch gia, ngươi nói xem Thạch Thiên Lý có dám không? Các thế gia tài phiệt của trung Nguyên đều nổi danh là ương ngạnh lớn mật!
Khổng Dao sợ hãi cả kinh, lúc này mới kinh hãi phát hiện những đạo lý, cách tư duy của mình và các thế gia kia tuyệt nhiên khác biệt.
Bản thân khi ở Đại thương là tuyệt đối trung thành và tận tâm, đối với thánh mệnh của bệ hạ tuyệt không làm trái, coi là thánh chỉ.
Nhưng mà những thế gia này lại không như vậy, trong đất trong của mình thì quốc pháp cũng chẳng coir a gì.
Loại chuyện này, người khác làm không được, nhưng Thạch Thiên Lý thân là gia chủ Thạch gia lại không có gì khó khắn, cũng không phải để ý đến cảm nhận của vị Nguyên Thần hoàng đế kia.
Nếu thật là vậy thì phiền phức to rồi.
- Kỳ thực cũng là chuyện tốt, lấy rắn nuốt voi. Mặc dù Đại Kiền có thể nuốt vào, cũng sẽ phải đối diện với càng nhiều phiền phức. Điều không tốt thứ nhất là phải căng rộng da bụng, lại không bằng sau khi chiến đấu củng cố căn cơ, tiếp tục mưu tính! Giang Nam cũng rất giàu có và đông đúc, là miền đất lành, nông sản cũng cáo gấp mấy lần các nơi khác, nhân khẩu lại đông đúc, các mạch linh thạch còn dày đặc hơn cả Huy Châu, thuế má chiếm đến gần nửa giang sơn Đại thương. Thu nhập phải ngang với bảy thế giới Thiên Phương, chỉ vì tham nhũng kết bè kết phái, lại bị các thế gia thao túng, thuế thu hàng năm đều rơi vào túi tư nhân. Phong trào võ học ỏ đây tuy là hơi yếu, nhưng vùng phía Nam Đông Lâm có thể bù lại, Nếu thống trị tốt, có thể giúp Đại Kiền ta nhất thống Vân giới, cơ nghiệp bền vững muôn đời!
Tựa hồ lo lắng Tông Thủ và Khổng Dao không cam lòng, Trương Hoài thao thao bất tuyệt nói.
Tông Thủ cũng không hoàn toàn thất vọng, kỳ thực có thể bình yên nuốt gọn năm châu này đối với hắn mà nói đã là vô cùng thỏa mãn, kinh hỉ vô song.
Mặc kệ là trước kia hay sau này, năm châu phía nam sẽ là tinh hoa của Vân giới, trọng điểm thu thuế!
Chỉ cần bài trừ yêu ma, chấp dứt các tệ nạn kéo dài thì chỉ vài năm nữa, lương thảo của năm châu này nhất định sẽ vượt qua vùng Đông Lâm của Lục địa Vân giới. Nếu không quá hiếu chiến, cúng cấp để nuôi dưỡng nghìn vạn đại quan cũng không thành vấn đề.
Mà tâm tư hắn lúc này từ lâu đã không đặt ỏ đây nữa.
- Thế lực của Đại Kiền quốc đã hình thành, không cần phải mạo hiểm. Sau trận chiến này có thể lệnh cho Nhâm Thiên hành lĩnh tám mươi vạn quân tinh nhuệ tọa trấn vùng Nam Phong ở Lục địa Vân giới. Binh mã còn lại do Dao Phi thống soái, Trương Hoài ngươi đến phụ tá. Khi đánh tan quân phía bắc Mân Hà, liền phụ trách tấn công chiếm đóng Trung Nguyên! Có quyền tiền trảm hậu tấu…
Khổng Dao, Trương Hoài đều cúi người tuân mệnh, phía bắc Mân Hà mạc dù có nghìn vạn trọng binh của Đại Thương, hai người cũng không để vào trong mắt.
Không cần thiết phải dốc lực chống đỡ, chỉ cần chặt đứt đường lui cũng như cắt đứt lương thảo là đủ.
Tối đa mười ngày, đại quân một nghìn sáu trăm vạn binh lính này chỉ còn nước tan tác.
Tông Thủ cho bọn họ quyền tiền trảm hậu tấu là còn vì Thạch gia.
Nếu Bách Thắng quan thực sự bị Thạch gia ngăn chặn thì chỉ có thể dừng lại ở Sổ châu phía nam Đại Thương, còn nếu không thì Đại Kiền cũng không phải khách khí.
Về phần Nam Phong ở lục địa Vân giới, bảy mươi vạn quân của Thạch gia cũng không đủ trỏ thành hiểm họa. Khâu Vi Chinh đang chiêu mộ bốn trăm linh sư tu luyện võ thuật, đang dừng lại tập luyện.
Chỉ cần Nam Phong ở lục địa Vân giới có thể ổn định, áp chế phản loạn Chư Thành, như vậy chỉ mất thời gian tối đa là ba thàng liền có thể ổn định.
Nếu Thạch Việt thức thời, nên sớm rút đi.
- Huyết Vân kỵ tăng thêm năm vạn, tận lực chiêu mộ cao thủ lục giai, ở Vân giới luyện tập ba vạn Huyền Hồ thiết kỵ, mặt khác từ trong quân tuyển chọn ra những binh sĩ tinh nhuệ!
Trong mắt Tông Thủ hiện ra tia ác độc:
- Phát Diệt ma chiếu! Lệnh cho những người luyện võ trong thiên hạ truy sát đệ tử Ma môn, giết một đệ tử cửu giai được thưởng bát giai linh thạch. Tu vi càng cao thì mức thưởng càng cao. Tàng thư lâu của Đại Kiền có thể mở ra, chỉ cần giết được hơn một trăm người, tất cả linh pháp võ học trong thư lâu đều có thể tùy ý chọn lấy một loại. Lần này cô muốn tiêu diệt triệt để Ma đạo!
Nhất là võ học, lần này Tông Thủ ở bên ngoài đã mua được không ít linh pháp võ đạo.
Chủ yếu là non nửa hiện vật của Cửu Đô tiên triều đã rơi vào tay hắn. Lúc ở Cửu Tuyệt tử ngục, gần hai trăm vị tiên tu ai cũng truyền lại một phần, trong đó có đủ các loại pháp thuật thần thông đỉnh thiên.
Toàn bộ bát đẳng triệt địa, cửu đẳng hám thiên hay thập đẳng thánh linh đều có.
Tông Thủ tụ nhiên nhìn không vừa mắt, nhưng đối với những người tu luyện tự do trong hoàn cảnh tài nguyên khan hiếm mà nói là vô cùng trân quý. Nếu để lỡ lần này, ngày sau muốn tìm kiếm các môn tuyệt đỉnh công pháp sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Hai người Khổng Dao Trương Hoài lại chưa phát hiện ra điều khác lạ. Lúc đầu đạo môn cũng từng có hành động như vậy, Tông Thủ hôm ấy liền giết về Trung Thổ, liên tiếp tiêu diệt ba mươi bảy tông.
Từ lâu đã nhìn ra sự thù hận của Tông Thủ là tích tụ lâu ngày càng thêm thâm hiểm, có thể nhẫn lại đến lúc ấy là đã không hề dễ dàng.
Mà đến khi ấy lại không cần phải nhẫn nhịn nữa, đạo quân Ma môn lúc ấy gần như bị tiêu diệt toàn bộ.
Trừ các cao thủ Thần cảnh còn có thể khống chế một hai phần, toàn bộ Ma môn đều không có khả năng đối kháng với Đại Kiền. các linh phủ, linh sơn thánh địa chẳng khác nào bàn đồ tể sơn dương, để mặc người ta hạ đao xuống.
Nhưng từ sau đó lại phải chia binh. Một đạo đến Bách Thắng quan thăm dò tình hình Đại thương, một đạo đến thượng du sông Dương Tử, khả năng tiến vào Trung Nguyên lại ít đi vài phần.
Nhưng thứ nhất là khả năng rất nhỏ, thứ hai là Tông Thủ lúc này tâm ý đã quyết nên không thể khuyên can được nên chỉ có thể trầm mặc không nói gì. Chỉ là đối với mức thưởng Tông Thủ đề ra có chút dị nghị.