Đã thấy Tông Thủ giống như cười mà không cười nhìn sang. Trong mắt mang
theo chất vấn nhàn nhạt. Từ trên mặt của Hiên Viên hiện ra thần sắc ửng
đỏ, giải thích nói:
- Khi đó ta không muốn rời khỏi Đông Lâm
quá lâu, chỉ muốn ở lại thật lâu. Sau đó chỉ nói dối nói là gạo nấu
thành cơm, phụ mẫu sư tôn bọn họ không thể không đáp ứng. Nhưng mà đây
chỉ là kế sách thích ứng tạm thời mà thôi, khi đó thật sự nghĩ tới ngươi lâm nguy trong sớm tối. Nhưng thế tử hôm nay đã là Thân Luân bát mạch,
kiếm thuật cao tuyệt. Tự nhiên phải đi lên đường chính đạo, sao còn có
thể như vậy...
Nói tới câu này Hiên Viên cảm thấy trên người hơi không ổn, Tông Thủ đã là ngạc nhiên mở to hai mắt, mạnh mẽ vỗ tay
một câu bội phục, nói:
- Gạo nấu thành cơm sao? Thì ra là thế, không ngờ còn có chiêu này, thật sự là cao kiến. Chậc chậc. Biện pháp này không tệ!
Trên mặt Hiên Viên hiện tại đỏ bừng lên, không còn duy trì dáng vẻ thục nữ như trước kia nữa, đứng người lên dùng bầu rượu gõ lên đầu của Tông
Thủ một cái, sau đó nàng nhảy ra khỏi xe.
Nhìn qua ánh mắt
khác thường của Hổ Trung Nguyên cùng Lý Vân Nương, cũng chỉ cảm thấy
không có mặt mũi gặp người. Thời điểm muốn quay lại xe ngựa lại chợt
nghe Tông Thủ cười nói một câu:
- Sau tháng năm, trước khi quay về Càn Thiên Sơn ta sẽ đi tới Huyền Sơn Thành. Ta sẽ đi gặp nhạc phụ...
Hiên Viên kinh ngạc quay người nhìn lại, chỉ thấy Tông Thủ tuy đang
cười nhưng mà thần sắc cực kỳ chăm chú, ánh mắt nhìn qua nàng nóng rực,
nội tâm của nàng ôn hòa.
- Ngươi như vậy mới có ý tứ, Tông Thủ ta sẽ đường đường chính chính đem hôn sự của ta và ngươi định ra.
Hiên Viên cảm thấy trái tim của mình đập mạnh, sau đó lại mềm nhũn ra,
trong đó còn có tê tê và cảm giác thật kỳ diệu. Còn chưa nói tới hạnh
phúc, nhưng mà chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Không khỏi híp mắt lại nhìn kỹ Tông Thủ một cái.
Trong lòng thầm nghĩ vị hôn phu của mình rốt cuộc là dạng người nào?
Mặc dù chỉ ở chung không bao lâu, nàng cũng không cách nào hoàn toàn thấy rõ, nhưng mà cảm thấy ấn tượng mơ hồ.
Bản tính thiện lương? Lãng phí? Tính tình bại hoại? Tâm tư thâm trầm? Thông minh khôn khéo? Tâm ngoan thủ lạt?
Chỉ cảm thấy hình như không giống, các loại cảm giác hỗn loạn cùng một
chỗ không cách nào phân biệt. Đúng rồi, còn cực kỳ háo sắc nữa, nhưng
mà mẫu thân đã nói qua muốn hoàn toàn thấy rõ một người là chuyện rất
khó. Nàng chỉ cần biết nên tha thứ cho trượng phu tương lai, mình cũng
không ghét đã đủ rồi.
Duy nhất nàng có thể xác định là Tông
Thủ có một thân kiếm thuật thật sự cao tuyệt. Thiên phú cực cao, thế
gian độc nhất vô nhị, ít có người có thể sánh vai.
Phụ mẫu
của mình không biết hắn tu luyện thế nào, cũng không biết hắn có che mưa gió cho mình hay không. Nếu như biết được chuyện này còn không phải rớt tròng mắt ra hay sao?
Lần đầu tiên nàng gặp gỡ cũng là như
thế. Nàng vốn tưởng người này là phế vật, tính tình lại nhu nhược. Nhưng mà tới lúc cuối cùng hắn lại lộ ra bản lãnh lợi hại của mình.
Hắn có thể dùng tu vi Thân Luân bát mạch chém một ống tay áo của Hổ Thiên Thu, thế gian này quá điên cuồng!
Ít nhất là những kẻ được gọi là thiên tài nàng biết không làm được, khách quan mà nói Tông Thủ quá mức không bình thường.
Trong đầu lại vô ý thức nhớ lại rạng sáng, Tông Thủ một kiếm tuyệt trần, dáng người phiêu dật như tiên.
Trong ánh mắt Hiên Viên hiện ra thần sắc mê huyễn. Lập tức lại giật
mình tỉnh lại, nàng vô cùng ngượng ngùng, vô cùng xấu hổ cúi đầu xuống,
âm như ‘ Ân ’ một tiếng, cũng không có chút do dự nào cả chạy vào trong
xe của mình. Nghĩ ngợi những lời của mình vừa nói có phải quá mê trai
hay không?
Tông Thủ lúc này cười ha ha, phát giác ra cô nàng này có đôi khi thật sự quá đáng yêu.
Hắn nhảy lên Vân Xa, lại đi tới chỗ Tông Nguyên. Lúc này khí cơ trong
người của hắn mặc dù đã cân đối thỏa đáng, bình tĩnh đều đều nhưng mà
thể lực chưa khôi phục lại được, chỉ có thể thúc dục lôi hành chi cốt,
tư thế cứng ngắc, răng rắc răng rắc đi tới.
Mà Tông Nguyên
lập tức nhíu mày lại, chuyện lúc trước của Tông Thủ cùng Hổ Thiên Thu
hắn có nghe nói qua. Lại hoàn toàn không phải là kinh hỉ, ngược lại cảm
thấy nội tâm phát lạnh không hiểu, tăng thêm chút ít đề phòng. Giờ phút
này cũng mang theo vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tông Thủ.
- Ngươi muốn điều gì? Tông Nguyên ta chỉ có một cái mạng mà thôi, ngươi
muốn giết cứ giết, ta tuyệt đối không cau mày! Có thể nói muốn Tông
Nguyên ta ra sức vì ngươi là không thể nào! Tông Nguyên ta là hán tử
đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối không làm chuyện như vậy...
Tông Thủ chẳng muốn nói nhảm với hắn làm gì, cho tới bây cũng không
trông cậy vào việc người này sẽ nghe theo lệnh của hắn. Thầm nghĩ ta
không cần tâm của ngươi, chỉ cần thân thể của ngươi là tốt rồi, ai có
công phu quản ngươi nghĩ như thế nào cơ chứ?
Cao thấp nhìn kỹ Tông Nguyên, trong mắt Tông Thủ dần dần
hiện ra thần sắc vui vẻ, sau khi xem qua còn chưa đủ, lại dò xét cao
thấp lục lọi người của thằng này, cảm giác cốt cách da thịt và luân mạch kinh mạch trong người của hắn.
Làm cho Tông Nguyên cảm thấy
ác hàn là trong đầu nhất thời hiện ra ý niệm không tốt trong đầu, chẳng
lẽ vận khí của mình không tốt đụng phải kẻ biến thái?
Tông Thủ sờ một lát, càng ngày càng thoả mãn, rồi sau đó cười cười, nhìn qua Hổ Trung Nguyên bên cạnh phân phó:
- Tìm chút ít nhánh dây tới đây, buộc hắn lên cho ta, lại tìm nơi trống trải cột lên đó.
Trên mặt bầm tím của Hổ Trung Nguyên hiện ra thần sắc khác thường, lúc
này toàn thân cũng rùng mạnh lạnh lẽo. Có chút quái dị bình tĩnh nhìn
qua Tông Thủ. Hắn thầm nghĩ sở thích của vị thái tử này đúng là không
giống người bình thường, hơn nữa còn coi trọng khẩu vị như vậy. Kỳ thật
Tông Nguyên này tư sắc ngược lại coi như không tệ. Nhưng mà bên cạnh chủ mẫu tương lai chẳng lẽ cũng không cần cố kỵ thu liễm một chút sao?
Thẳng đến khi Tông Thủ nhíu mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn, dùng mắt
trừng qua thì hắn lúc này do do dự dự đi lấy dây thừng, đi một bước rồi
nhìn lại với dáng vẻ thương hại.
Sắc mặt của Tông Nguyên lúc này đã phát xanh, bờ môi tím lên, chửi ầm ĩ:
- Tông Thủ, ngươi có biết kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục
không? Tông Nguyên ta đường đường là đàn ông, cho dù cận kề cái chết
cũng không muốn chịu nhục như vậy, ngươi không được làm chuyện xấu xa!
Ngươi không bằng giết ta cho rồi!
Tâm niệm vừa động thì Tông
Nguyên không do dự nữa, mạnh mẽ khẽ cắn đầu lưỡi. Nhưng mà chưa cắn đã
bị Tông Thủ kịp thời bắt lấy cái cằm kéo một cái, triệt để trật khớp.
Lại thúc dục chân khí trong cơ thể đem kinh mạch đứt đoạn, tự tuyệt sinh cơ. Khóa mạch của Tông Thủ hơi có chút quái dị, gương mặt Tông Nguyên
đỏ bừng nhưng không làm nên chuyện gì.
Tông Thủ nhìn qua mà
khó hiểu, là thế nào đây? Chỉ có cởi quần áo mà thôi, làm gì đòi sống
đòi chết? Lại không phải nữ nhân, mình nhìn chẳng lẽ phải gả sao.
Động tác của Hổ Trung Nguyên cực nhanh, sau một lát đã lấy một dây
thừng bằng dây liễu trở về. Dây liễu đen to trừng ngón tay, cho dù là
yêu thú ngũ giai bị cuốn lấy cũng không giãy ra được.
Động
tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn cởi sạch quần áo của Tông Nguyên, chỉ để
lại cái quần lót. Sau đó lại tận lực tìm chỗ xa xa mà đứng, Tông Nguyên
bị treo lên la hét mơ hồ không rõ ràng.
Tiếp theo là hắn thở dài một hơi, rất thổn thức vỗ vỗ vai của Tông Nguyên, lúc này mới lắc đầu rời đi.
Đằng sau nhìn qua Sơ Tuyết một cái, ngược lại vô tình quan sát mới biết chính mình hiểu lầm. Chỉ thấy Tông Thủ không ngờ lấy ra mấy trăm quả
thú tinh Hồn thạch, lại khắc phù lục trên đất. Rồi sau đó lại lấy ra một ít huyết mặc vẽ phù văn yêu dị trên người của Tông Nguyên.
Hổ Trung Nguyên mặc dù không tu linh pháp, nhưng mà hắn là tộc trưởng
tương lai của Thiết Hổ nhất tộc, kiến thức rất rộng rãi.
Giờ phút này Tông Thủ vẽ phù lục rõ ràng cho thấy thần ý đầy đủ, còn hơn xa những Linh Sư mà hắn nhìn thấy lúc trước.
Mà ở trong linh trận cũng có rất nhiều chú ý, liên thông địa mạch. Vừa
mới vẽ thành thì linh năng đã tăng vọt mấy thành. Nhưng không biết tại
sao lộ ra vài phần cảm giác quỷ dị, dường như không phải con đường đứng
đắn.
Ý nghĩ khó hiểu, chỉ thấy Tông Thủ tiện tay ấn quyết một cái thì những thú tinh hồn thạch trên mặt đất lập tức sáng ngời. Vô số
linh năng nhao nhao hội tụ giống như một tầm màn, đem nơi này bao phủ
vào bên trong. Trong những hồn hạch kia có hồn, cũng từ từ trong chạy ra theo linh văn bán vào thân hình của Tông Nguyên. Cho dù Tông Nguyên
không ngừng giãy dụa thân thể cũng không cách nào thoát khỏi, mà khí tức nơi đó càng ngày càng âm trầm. Phạm vi mười dặm có vô số âm khí tinh
hoa bị linh trận này cưỡng éo rút ra từng tia một.
Hổ Trung
Nguyên hồn nhiên chưa phát giác ra, hắn bình tĩnh nhìn qua mọi chuyện,
Tông Thủ vẫn kết ấn như trước. Tuy khống chế đại lượng linh năng ở đây
nhưng vẫn tự nhiên như cũ, vô cùng nhẹ nhõm. Không ngừng biến ảo ấn
quyết trong tay, xa xa siêu khống những luồng khói màu xám trắng. Trong
mi tâm của Tông Nguyên lúc này hình thành linh phù vô cùng đặc biệt,
liên tiếp lục tục ẩn vào trong vân bì, những chuyện này hắn xem không
hiểu, chỉ cảm thấy nội tâm xuất hiện sóng triều không thôi. Hồi lâu sau
mới hít sâu một hơi nói:
- Tuyết Nhi, chẳng lẽ thế tử còn tu linh pháp? Không biết hắn hôm nay rốt cuộc là cảnh giới gì?
- Đúng rồi! Là tu linh pháp.
Sơ Tuyết lo lắng sẽ bị Tông Thủ 'ngược đãi', không dám dời mắt qua chỗ
khác, cũng không dám có phân thần một lát, nàng mở miệng nói:
- Thiếu chủ một tháng trước cũng đã đạt tới Xuất Khiếu Cảnh!
Trên mặt Hổ Trung Nguyên lúc này đỏ bừng lên. Cơ bắp toàn thân keo căng ra mới không có rống ra thành tiếng, không biết hắn muốn thổ lộ hoảng
sợ hay kinh ngạc nữa.
Chuyện hắn muốn làm lúc này nhất chính là gọi phụ thân của mình tới nhìn một màn này.
Thân Luân bát mạch, kiếm đạo thông linh! Hắn cho là mình đã biết được hư thật của Tông Thủ.
Giờ phút này mới biết thì ra hôm qua Tông Thủ cùng Hổ Thiên Thu chiến đấu cũng không xuất toàn lực.
Vậy mà thế tử chưa tới mười bốn tuổi đã là Linh Sư Xuất Khiếu Cảnh Cái
này con mẹ nó quá yêu nghiệt rồi? Còn cho người ta sống hay không?
Trước kia còn có chút hâm mộ Tông Thế, tuổi còn trẻ có thể thân nhập
Tiên Thiên. Nhưng hôm nay so sánh với thế tử trước mặt thì thằng kia quả thực không khác gì cứt chó.
Phụ thân của mình mắng hắn không bằng cả cặn bã, nhưng mà hắn giờ phút này cảm thấy thật sự vũ nhục hai chữ "Cặn bã".
Hiên Viên lúc này cũng bị kinh động chạy tới, khi đi tới gần thì nàng
thất thần, nhìn qua linh trận nhìn nhìn thấy Tông Thủ thần tình lạnh
nhạt, thuận buồm xuôi gió điều khiển linh năng thiên địa.
Thì ra Tông Thủ là Linh Sư Xuất Khiếu Cảnh. Thì ra vận dụng phù lục đã tới
cảnh giới này rồi, thần ý tương hợp, không ngờ lĩnh hội chân nghĩa của
tất cả phù lục, tông sư chi cảnh.