Thần Hoàng

Chương 564: Chương 564: Thiên cổ thiện chính. (2)




Vị thừa tướng này tựa hồ cũng tới từ trung ương Vân Giới, trước khi gặp phụ vương mình đã có một đoạn thời gian đau khổ.

Kỳ thật hắn kiến nghị sự điện ngược lại không có nghĩ quá nhiều. Hơn nữa là vì chính mình không có ở đây có thể dùng họ kiềm chế nội các mà thôi.

Thật ra là vì lười biếng, chính mình không có ở đây, chính vụ cũng có thể vận chuyển thông suốt.

Bị nói ra những ý khen ngợi ngoài suy nghĩ, trong lòng Tông Thủ đắc ý nhưng vẻ mặt lại hơi có vẻ ngượng ngùng xấu hổ:

- Thừa tướng quá khen, Tông Thủ có tài đức gì mà sánh với Thánh hoàng.

Nhâm Bác lại rất nghiêm túc lắc đầu:

- Không phải quá khen, Nhâm Bác có thể phụ tá hai đời phụ tử quân thượng thật sự là chuyện may mắn suốt đời của thần! Cho dù là kiếp sau cũng cam nguyện ở dưới trướng quân thượng, dù làm ưng khuyển cũng hơn ở Đại Thương.

Tông Thủ khẽ giật mình, nhìn Nhâm Bác ánh mắt hơi ảm đạm, hắn cảm thấy thương cảm. Lão thừa tướng này kỳ thật niên kỷ cũng đã không nhỏ. Cảnh giới Võ Tông có thể kéo dài tuổi thọ tới tám mươi, tối đa chỉ có thể sống thêm bốn mươi năm mươi năm mà thôi. Đang thất thần thì bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng kinh hãi của Sơ Tuyết:

- Thiếu chủ! Cẩn thận!

Tông Thủ ngạc nhiên nhìn về phía trước người. Sau đó chỉ thấy mười cái trứng gà đồng thời bay tới dưới gầm bàn.

Mới không chú ý một chút đã như thế, trong lúc vội vàng trốn tránh nhưng không kịp, Tông Thủ bị hai trái trứng gà ném vào đầu. Bộp bộp! Hai tiếng lòng trắng trứng lòng đỏ trứng chảy đầy đầu hắn.

Sắc mặt Tông Thủ lập tức tái nhợt, hắn đứng lên chấn nát án thư trên đài.

Sơ Tuyết đang âm thầm cười trộm giờ phút này càng hoảng sợ, vội vàng lẩn lút trốn đi kẻo thiếu chủ giận chó mắng mèo.

Bên kia Nhâm Bác mặt không biểu tình vô thanh vô tức kéo dãn khoảng cách.

Mà trong điện nghị sự những người đang hỗn chiến chỉ cảm thấy không đúng, một cỗ khí tức rét lạnh vô cùng âm lãnh cực kỳ áp bách bao phủ nơi này.

Bọn họ nhao nhao dừng tay, quay đầu nhìn về phía phương hướng Tông Thủ, khi trông thấy trên đỉnh đầu hắn vẫn còn hai mảnh vỏ trứng gà thì trong lòng cả kinh, mặt và cổ đầy mồ hôi lạnh.

Ngay cả Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên giờ phút này cũng câm như hến. Trong lòng thầm mắng đây rốt cuộc là kẻ đui mù nào ném lên trên đó, dám trêu chọc quân thượng?

Ánh mắt Tông Thủ sâm lãnh quét nhìn đại điện, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào phương hướng trứng gà bay tới.

Sau đó Tông Thủ nao nao, chỉ thấy Hổ Trung Nguyên cùng Sài Chu đang hỗn chiến.

Trừ hai người này ra, không còn ai bên cạnh nữa.

Hắn nhớ rõ hai người này vừa rồi còn đứng ở bên ngoài quan sát, chẳng biết từ lúc nào đã nhảy xuống đoán chừng là muốn trợ trận cho cha bọn hắn, sau đó chiến thành một đoàn.

Sắc mặt Tông Thủ trở nên âm trầm:

- Hai người các ngươi, rốt cuộc là ai làm?

Hai người Hổ Trung Nguyên, Sài Chu vốn đang hăng say chinh chiến thì Thời điểm lúc này cảm giác không đúng. Sau khi nghe vậy thì nhìn thoáng qua mọi nơi, lại càng hoảng sợ, mặt không có chút máu. Vội vàng nhảy ra, không chút lựa chọn chỉ vào người đối phương.

-Là hắn!!!

Tông Thủ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía mọi người bên dưới.

Ánh mắt Tông Thủ lướt qua tới đâu, những người chưa từng thấy hắn tham nghị coi như tốt. Một ít người từng cùng hắn công thành đoạt đất, quét ngang mấy tỉnh hoặc đã từng hạ người ở Vân hải thì chỉ cảm thấy bắp chân như nhũn ra, nửa quỳ trên mặt đất.

Trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, như thế nào nửa năm không gặp, vị khí thế kia này càng phát ra uy nghiêm, khí thế càng thêm dọa người thế?

Rõ ràng đã tự chia bớt quyền hành, gần một năm chưa từng xử lý chính vụ nhưng không biết vì sao, đám người lại càng kính trọng đối với thiếu niên Yêu Vương này.

- Thật sự là rất tốt! Cô kiến nghị sự điện là các ngươi phải giám sát nội các, trợ giúp Cô giải quyết chính sự. Mỗi ngày chính sự không làm chỉ đánh nhau ẩu đả trong điện tham nghị, thật đúng là tài giỏi. Ta thấy tham nghị điện không cần phải tiếp tục, dứt khoát huỷ bỏ đi.

Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên, lập tức khẩn trương, một số chúng tham nghị mặt vàng như đất.

Nhâm Bác bên cạnh cũng nhăm nhúm mày, hắn hơi cúi người nói:

- Quân thượng, xin hãy nghĩ lại! Không thể bởi vì nhất thời giân dữ mà phế bỏ thiện chính này.

Nhâm Bác bên cạnh cũng nhăm nhúm mày, hắn hơi cúi người nói:

- Quân thượng, xin hãy nghĩ lại! Không thể bởi vì nhất thời giân dữ mà phế bỏ thiện chính này.

Có người bắt đầu, hơn nữa còn là thừa tướng Nhâm Bác danh vọng nhất Càn Thiên Sơn thành. Mấy trăm tham nghị đang yên tĩnh lập tức kêu khóc cầu khẩn, Sài Nguyên lén lén lút lút lại dùng tỏi trong tay áo xoa lên mắt mình. Lập tức hai mắt hắn ửng đỏ, nước mắt tuôn đầy mặt, thanh âm khẩn thiết nói:

- Quân thượng! Ngày hôm nay là bọn thần lỡ tay mạo phạm uy nghi của quân thượng, thật sự đáng chết! Bất quá vạn lần không thể bởi vì chúng ta mà phế thiên cổ đệ nhất thiện chính a! Quân thượng anh minh biết chính sự không thể xem nhẹ, pháp không thể đơn giản.

Hổ Thiên Thu quỳ ở một bên, nhưng trong lòng thì cười khỉnh.

Lúc trước lần thứ nhất trong điện nghị sự lần đầu thảo luận chính sự, biết được quyền lực và trách nhiệm tham nghị , Sài Nguyên lão thất phu còn còn từng chính miệng nói, Quân thượng tuổi còn rất trẻ, cử động lần này rất ngu xuẩn.

Chính mình ban đầu là nói như thế nào? Gật đầu đồng ý, không đúng! Khi đó là hùa vào trách cứ, Hổ Thiên Thu hắn chỉ liếc thôi đã thấy chỗ tốt của tham nghị thảo luận chính sự này.

Hắn lúc này khóc không được, cũng khó mà mặt dày như Sài Nguyên, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nói:

- Điện hạ, ta cùng với Sài lão thất phu tuy là thường xuyên đánh nhau, nhưng ra khỏi nghị sự điện thì lại giống như anh em một nhà. Lại nói mọi người chúng ta cũng không làm trễ nảo chính sự, thuế quan hôm nay là do Sài Nguyên khinh người quá đáng! Nếu thật là thiện chính hữu ích dân sinh thì ta cũng không ngăn trở. Thừa tướng xuất ra dự toán năm nay không phải là như thế sao?

Sắc mặt Sài Nguyên khẽ biến, hung hăng trừng lên lườm Hổ Thiên Thu giống như hận không thể biến ánh mắt hóa thành dao găm chém người này thành trăm ngàn đoạn, nào có nửa điểm huynh đệ sinh tử?

Sau hai người là một vị trung niên phục Nhân tộc:

- Thần Hứa Thư, hai năm trước may mắn được tuyển chọn để tham nghị. Khi đó còn có chút khó hiểu, nhưng hôm nay thì vô cùng kính nể quân thượng. Nghị sự điện quả thật có hiệu quả từ thượng cổ Thánh Hoàng. Nhân tộc ta ở Càn Thiên Sơn thường thấp thỏm không yên lòng. Năm gần đây mới biết quân thượng đối xử chúng ta như nhau, vì vậy thần khi quân thượng khai ân, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

Vừa dứt lời, hắn đã liên tiếp dập đầu ba cái, thần sắc nghiêm túc, trán đã chảy máu.

Thần sắc Tông Thủ cũng hơi hòa hoãn. Nguyên bổn hắn không phải muốn bỏ tham nghị này, chỉ là muốn tìm chút mặt mũi thôi. Lúc này đã có bậc thang hạ xuống tự nhiên là phải đi theo.

Âm thanh lạnh lùng của Tông Thủ vang lên:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.