Trong mắt hai người “Dương Minh” và “Văn Úy” chợt lóe lên ánh sáng rồi tắt ngay, lắc mình một cái liền đi ra ngoài Kim Vũ lâu.
Chỗ dán tờ bố cáo kia cách đây không mấy xa, chính là trên một bức tường bằng đá xanh cách đây hai trăm dặm.
Lúc này ngay tại đây, người tập trung đến đã chật ních, nơi nơi đều là đầu người, không biết có bao nhiêu người nữa.
Cũng may hai người đều có khả năng di động trên không. Tầm nhìn cũng có thể
phóng xa nhìn hơn ngàn dặm. Lúc này ở xa xa liếc nhìn qua thì đã thu
toàn bộ nội dung trong tờ bố cáo vào trong mắt.
“Văn Úy” kia phút chốc hít một ngụm khí lạnh, nói:
- Chiếu thư này vừa công bố, lòng dân trong thiên hạ đều quay về hướng
Đại Kiền! Nếu có thể làm được như thế thì quốc quân Đại Kiền chắc chắn
là Thánh quân trên đời này!
Dương Minh thì đảo mắt nhìn xung quanh:
- Quan lại trí thức đều phải nộp thuế, ruộng đất chia đều. Kế sách này có thể nói là đắc tội quyền quý khắp thiên hạ, nhưng kỳ quái là nhìn tình
hình ở đây, những người này hoàn toàn không có ý phản kháng.
Trong đám người ở đây, người giàu có bất phàm, thậm chí là quan viên, tuy
rằng có một bộ phận trong lòng tràn ngập tức giận, vẻ mặt có chút bất
mãn, nhưng đại đa số đều là vẻ mặt đạm mặc, không quan tâm lắm chuyện
này.
Hiển nhiên chiếu thư này của Tông Thủ vẫn chưa thật sự chạm vào chỗ đau của bọn họ.
Là vì có liên quan đến kế sách xem trọng thương nghiệp sao? Dương Minh nhăn mày suy nghĩ.
Khi những thứ kinh thương chiếm được vượt xa nghề nông, thậm chí là phát
sinh thiếu hụt. Đối với những người này mà nói, đất đai trong tay cũng
hoàn toàn không cần thiết nữa.
Kỳ thật là bên Đông Lâm hay là bên Nam Phong Vân Lộ, bây giờ đều trở nên hoang vắng.
Đất đai có thể khai phá trên đời này vẫn còn vô số kể. Kế sách này của Tông Thủ hơn phân nửa là chuẩn bị để tiến vào Trung Mão Ương Vân Lục.
Trước tiên là quyết định quốc sách, sau này tiến vào tự nhiên là gặp phải chống cự mãnh liệt từ các thế gia Trung Nguyên.
Để rồi sau đó, quốc sách cũng bị những gia tộc quyền thế đó cuỗm đi.
Tính toán thật sâu xa!
Hắn càng ngày càng tò mò về vị quốc quân Đại Kiền này. Đáng tiếc bản thân mình không có thanh danh gì, không có duyên gặp mặt --
Lắc lắc đầu, Dương Minh nhìn về phía chiếu văn cuối cùng. Bên tai chợt nghe một tiếng cười to càn rỡ vang lên.
- Vương ở dưới pháp (luật) sao? Mong muốn năm đó của Tuân Tử, điều mà Hàn Tử suốt đời cầu xin, lại được một vị đệ tử của Thương Sinh Đạo tự tay
thực hiện được. Không biết hai vị này nếu biết chuyện này, sẽ có cảm
tưởng như thế nào nhỉ? Hậu bối của Hi Tử chủ trương mọi người ngang
hàng, cũng là Thánh quân trên đời này. Ông trời ơi, có phải người đã mở
mắt rồi không?
Tiếng cười kia khiến vài dặm xung quanh rung động, hấp dẫn tầm nhìn chú ý của tất cả mọi người.
Ngay cả Dương Minh và Văn Úy cũng rất tò mò quay đầu lại nghe.
Chỉ thấy một người ăn mặc có vẻ rất văn sĩ, nhưng lại là một thế tử trung niên lôi thôi lếch thếch, từ xa xa bước tới đi vào.
- Kêu gọi học giả trong thiên hạ, bình luận người Nho môn. Bàn luận công
lao Nho gia, bình luận sự quá đáng của Nho gia! Xem xét học vấn của Nho
gia! Tốt, rất ngoan độc, tuy nhiên, ta thích! Thật không hổ là Thánh
minh anh chủ, tốt hơn gấp mấy lần Tần Thủy đế nữa!
Dương Minh im
lặng, Tông Thủ ban chiếu thư này quả thật là rất tàn nhẫn. Mục đích
chính là xé nhỏ Nho môn ra, để mọi người xem như trò cười.
Văn Úy nhíu mày, muốn ngay lập tức đi lên, lại bị Dương Minh vươn tay ngăn trở.
- Người này chính là người được truyền thừa của Pháp gia, thế hệ Hàn Tử!
- Trận chiến ở Nam Cương, người kia vẫn là chiến thắng!
Bên ngoài Lăng Vân cung, Sở Cuồng Nhân khoanh tay đứng trên đám mây, thần
sắc trong mắt ảm đạm, nhìn ngôi sao giữa không trung kia.
Trận chiến kia quyết định sự sống còn của Kiền quốc, sự hưng suy của Lục giáo, các tông các phái tự nhiên đều chú ý quan sát.
Phân chia cường giả theo dõi trận chiến Nam Cương kia xảy ra như thế nào. Vì vậy từ lúc sáu mươi ngàn Tử Lân Diễm Thương Kỵ của Đạo môn toàn bộ bị
diệt thì Lục Vân Tông đã nhận được tin tức rồi.
- Quả nhiên là có Kỳ lân ở bên cạnh, là Thánh quân trên đời này --
Vẻ kinh ngạc trong mắt Nghiêm Phi Bạch vẫn như cũ không rút lại. Quay đầu nhìn phía sau lưng mình, trên mặt đều là vẻ may mắn.
Tông Thủ bị Chu Tử định là kẻ địch Nho môn, lại có huyết hải thâm cừu với Đạo môn, người trong thiên hạ đều có thể tiêu diệt.
Mà vài năm trước, hơn phân nửa đệ tử của Lăng Vân tông chết dưới Huyết Vân Kỵ Thiết. Mối hận thù này, tự nhiên là không thể quên.
Khi đó cơ hồ là tất cả các trưởng lão trong môn phái đều nghĩ cơ hội đã đến.
Chuẩn bị kích động trên dưới cả tông phái, phản công Đông Lâm.
Ai ngờ lại bị Tổ Nhân Cuồng đại chưởng tông môn dùng lực áp chế, cho rằng
Lăng Vân tông lúc này đã bị hao tổn quá nặng. Điều cần thiết nhất là
nghỉ ngơi lấy lại sức, bồi dưỡng đệ tử đời sau, mà không phải là nóng
lòng báo thù, tham dự vào phân tranh này đó.
Vì thế quần chúng
xúc cảm bạo động, mấy ngàn đệ tử tụ tập ở trước cửa cung, lên án công
khai khuyết điểm của chưởng giáo. Coi Tổ Nhân Cuồng chính là tội nhân
của Lăng Vân tông.
Nhưng đến hôm nay, những đệ tử tụ tập trước cửa cung đã sớm rời đi không thấy bóng người.
Sự thật chứng minh, Tổ Nhân Cuồng quyết đoán rời xa thị phi mới là quyết
định đúng đắn nhất. Kiên trì không bỏ cuộc, mới có thể cứu trên dưới
tông phái thoát chết.
Thật không dám tưởng tượng đến cảnh Lăng
Vân tông tự tiện tham dự vào trận chiến, sau đó bị Thiết kỵ của Đại Kiền vây công là như thế nào nữa.
- Sư thúc vì sao lại phiền lòng?
Lúc này, Lăng Vân tông của chúng ta có thể thoát thân, hoàn toàn là nhờ
quyết đoán của sư thúc. Các vị trưởng lão tuy miệng không nói, nhưng
trong lòng cũng rất cảm kích. Các đệ tử bên dưới cũng cảm thấy rất may
mắn.
Tổ Nhân Cuồng lấy lại tinh thần, sau đó đưa phù chiếu cầm trong tay cho Nghiêm Phi Bạch.
- Là phù chiếu của Vấn Hư tổ sư, muốn ta chính thức chấp chưởng trên dưới toàn tông.
Nghiêm Phi Bạch giãn mày ra, đây là chuyện vui mà. Tổ sư thúc này của hắn
trước đây làm việc luôn bừa bãi, nhưng từ sau khi nhậm chức đại trưởng
giáo thì càng ngày càng thêm trầm ổn. Đối xử trên dưới công bằng, xử lý
chuyện tông môn cũng rất có pháp luật.
Rất nhiều người đều cho
rằng Tổ Nhân Cuồng tốt hơn rất nhiều so với vị Long Nhược bên ngoài áy
náy bên trong kiêu ngạo, luôn rước tai nạn lớn về cho tông môn.
Tổ Nhân Cuồng chầm chậm nói:
- Ngoại trừ chuyện này ra, tổ sư còn bảo ta tự mình đến Đông Lâm, tỏ lòng trung thành. Cuối cùng là có thể ở Đại Kiền mở một đạo quán, tham gia
chinh phạt bên ngoài vực. Lại nói quân thượng là Thánh giả đương thời,
trong vòng mười ngàn năm, Lăng Vân tông không được làm kẻ địch của người này.
Nghiêm Phi Bạch kinh ngạc, ý của Vấn Hư tổ sư là chuẩn bị hoàn toàn buông tha cho mối thù hận với Tông Thủ sao?