Thần Hoàng

Chương 780: Chương 780: Thiên hôn địa ám.




Những người này không có người nào không dốc lực cả đời mới chông lại một người sao? Hôm nay chậm một bước, ngày sau không biết phải bỏ bao nhiêu tinh lực mới đề bù lại được.

Tự cho rằng cánh chim của mình đã thành, có thể khống chế hết thảy. Không ngờ bản thân mình dưới kiếm của những người này lại quá yếu kém.

Nhược Đào lúc này bình tĩnh nhìn qua hai tay của mình, tim đập mạnh và loạn nhịp, thấp giọng thì thào tự nói, dường như trầm tư cái gì đó.

Phong Thái Cực cẩn thận lắng nghe nhưng không nghe ra được cái gì. Thẳng đến sau một lát mới thấy Nhược Đào bỗng nhiên cười cười, sáng lạn và đẹp đẽ --

Hắn là một nam tử không tuấn tú, nhưng mà giờ khắc này lại hết lần này tới lần khác cho người ta cảm giác rất tuân tú.

- Là thế này! Kiếm của ta nếu cứ bị trói buộc thì chỉ sợ thật sự mất hết linh khí, thẹn với mọi người! Nhược Đào ta nếu thật sự suy nghĩ vì tông môn phải mạnh hơn mới được.

Nói ra những lời này thì Nhược Đào bỗng dưng rút kiếm.

Một kiếm lăng không hiện ra, vô số thiên địa chi linh trong một phần vạn nháy mắt đã tụ tập tới.

Hồn cùng khí hợp, khí diễm vạn trượng, sáng ngời chói mắt!

- Ôi chao!

Tông Thủ lúc này cực kỳ kinh dị.

Một kiếm này, hảo cường! Tuy cũng thua kém Tuyệt Dục Nguyên Vô Thương một bậc nhưng có thể sánh vai với Lý Vô Hồi.

Kiếm ý này ẩn ẩn đã dòm ngó cấp độ ‘ phách ’ cảnh!

Tông Thủ vui mừng không sợ, cũng một kiếm từ trên không chém ra.

Khanh!

Âm thanh kiếm va chạm liên tục vang lên, Nhược Đào không có vừa chạm mà lui như trước. Liên tục mấy kích triền đấu với hắn. Lúc này mới bị kiếm ý của Tông Thủ bức bách không thể không lui về phía sau.

Nhưng mà trong một sát na này đã tranh thủ cơ hội cho mấy người kia. Lại có vô số cương phong hiện ra ngoài.

Lôi Động lúc này lại cười dài một tiếng, nói:

- Chuyện đặc sắc bực này có thể thiếu Lôi Động ta sao? Khung vũ sang thế có thể cầm lấy lót chân cũng không tệ! Tông Thủ ngươi cũng quá khi dễ người trong thiên hạ rồi...

Phóng người lên, một kiếm một đao hiện ra bên cạnh. Rồi sau đó là ngàn vạn cổ đao quang kiếm ảnh giông như bức tường bao trùm Tông Thủ vào trong.

Tông Thủ lúc này cảm thấy trong ngực buồn bực, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Thật vất vả mới ứng phó được mấy người Nguyên Vô Thương Tuyệt Dục tân công điên cuồng, nhưng mà Lôi Động lại gia nhập vào chiến đoàn, lại không đi giúp hắn mà là không chút do dự liên thủ với mấy người khác chiến với hắn.

Hắn chẳng phải biết? Thằng này căn bản cũng không có tâm tư đi tranh đoạt Vũ Thư. Mà là thầm nghĩ mượn trận chiến này tôi luyện đao kiếm hợp nhất của bản thân.

Nhìn mấy người Nguyên Vô Thương cùng Tuyệt Dục ánh mắt cũng thanh minh, con mắt chưa bao giờ nhìn qua Vũ Thư.

Chỉ sợ cũng như Lôi Động, đánh chủ ý như vậy. Muốn đem Tông Thủ hắn trở thành đá mài kiếm.

Trong nội tâm phiền muộn, Tông Thủ cảm thấy nhiệt huyết trong người như thiêu đốt.

Thật sự rất lâu rồi hắn mới có cảm giác này, đối thủ thế lực ngang nhau, lòng dạ bằng phẳng chiến đấu với anh hùng thiên hạ!

Giống như vạn năm sau thất hoàng của Vân Giới tranh đoạt Trụ Cực Mệnh Thế Thư!

Một tiếng cười khẽ, sau lưng Tông Thủ hai cánh vỗ động, lần nữa bay lên cao. Cực giống trận chiến năm đó của hắn! Nhưng mà mấy người hiện giờ so với đám người dùng "Hoàng" làm danh hiệu còn kiệt xuất hơn nhiều.

Vốn tính toán bản thân mình cấm lấy Vũ Thư sau đó rời đi. Lúc này lại bị đám người Nguyên Vô Thương kích thích huyết khí sôi trào, chiến ý dâng trào.

Bọn họ đã muốn chiến vậy lúc này chiến thiên hôn địa ám!

Lôi dục vỗ một cái, kiếm ý thoáng chốc bao trùm ngàn dặm. Kiếm quang cuốn động, trong nháy mắt bao phủ tứ phương.

Bạch Kim Long kiếm! Hàn ly Long kiếm! Thuấn Không Long Kiếm! Viêm Long Hạo Kiếm! Trảm!

Thời điểm bốn loại kiếm ý chân long hợp nhất thì sau lưng không ngờ hiện ra cự long bảy trảo gào thét.

Kiếm quang sắc bén hiện ra, bao phủ phạm vi mười vạn trượng.

Chỉ đông đánh tây, chợt nam chợt bắc, phiêu hốt khó dò, hết lần này tới lần khác lại bá đạo mạnh mẽ tuyệt luân!

Bọn họ lấy ta làm đá mài kiếm đúng không, nhưng mà với ta cũng không phải như vậy sao?

- Tốt! Lúc này mới thống khoái!

Tuyệt Dục cười to, kiếm màu đen lướt qua. Tiếp xúc với thứ gì cũng toái diệt, cũng trùng trùng điệp điệp hiện ra, đau khổ chèo chống, nhận ảnh đầy trời.

Nguyên Vô Thương cũng hơi có vẻ chật vật:

- Chăm chú? Chăm chú mới tốt! Không ngờ kiếm của ngươi mấy tháng qua còn mạnh hơn trước! Nhưng mà lúc này đánh mới đã ghiền.

Lý Vô Hồi cùng Lôi Động Nhược Đào ba người không nói một lời. Thời điểm Tông Thủ xuất kiếm đã làm bọn họ chống đỡ vất vả, ngay cả nói cũng khó khăn.

Thủy Lăng Ba cũng chửi ầm lên:

- Mây người các ngươi đúng là một lũ điên mà! Tông Thủ cũng điên theo bọn họ hay sao?

Mặc dù lời này nói thế nhưng đã con mắt của bọn họ lúc này đã đỏ lên cả rồi.

Dứt khoát bỏ kiếm, bản thân nàng bay lên. Bàn tay ngọc nắm thành quyền nện ra. Mỗi một quyền đều khiến đất rung núi chuyển, sóng đào cuồng quyển.

Trong mấy người cũng chỉ có nàng là thế lực ngang nhau với Tông Thủ. Mỗi một kích đều có thể buộc Tông Thủ toàn lực ứng đối, cố hết sức.

Trước đây cũng có mấy lần như vậy nàng rình mò Khung Vũ Sang Thế Lục, lúc sắp tới tay thì Nguyên Vô Thương Tuyệt Dục cũng chuyển kiếm quang đánh lui nàng.

Bản thân Tông Thủ cũng như vậy, chỉ có thể mắt nhìn Vũ Thư mà không thể làm gì.

Đến lúc này càng dứt khoát không đi quan. Tông Thủ thằng này vừa rồi nói mấy câu làm cho bọn họ kho chịu!

Mặc dù các ngươi ngày hôm nay cùng tiến lên có thể làm khó dễ ta?

Câu này làm mấy thằng này vô cùng oán hận. Lần này ta dứt khoát không cần Vũ Thư, Tông Thủ lúc này chính là người bị đánh.

Tâm niệm vừa động, khí thế càng ngang ngược. Hỏa diễm quấn thân giống như phượng hoàng cao ngạo đang quan sát sinh linh.

Lúc này Phong Thái Cực ở xa xa sắc mặt đã trắng bệch.

Từ thời điểm Nhược Đào xuất kiếm thì hắn cảm nhận rất rõ ràng, đó là Linh Vũ hợp nhất!

Mà kiếm ý dường như đã đột phá tới phách cảnh!

Một loại cảm giác không hiểu thấu, trong chốc lát vị sư huynh này xuất kiếm làm hắn có cảm giác như phá kén thành điệp.

Kiếm tự do tự tại, chỉ sợ cả đời Nhược Đào cũng không bao giờ bị môn quy ước thúc nữa.

Mình cũng không thể nào như vậy được nữa, dùng môn quy tông môn bắt ép thế lực của vị sư huynh này.

Tinh tế suy nghĩ thì đây chính là chém đứt toàn bộ gông xiềng, từ nước cạn bay lên trời, đã trở thành chân long tự do tự tại.

Lúc bắt đầu hắn còn có thể an ủi mình là Nhược Đào nắm giữ Linh Vũ hợp nhất còn muộn hơn mình nhiều, không đạt tới một thành dung hợp.

Nhưng mà dần dần sắc mặt Phong Thái Cực không còn chút máu nào cả.

Theo thời gian chuyển dời, Nhược Đào kết hợp hồn lực và nội tức chẳng những vững chắc xuống, càng dần dần tăng lên.

Chỉ nửa khắc đồng hồ đã tăng lên tới một thành, chỉ hơi kém hắn mà thôi.

Mà kiếm ý kia càng chính thức đạt tới phách cảnh. Mặc dù bị ánh sáng chói mắt của Tông Thủ đè ép cũng không có ảm đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.