Một đoàn ánh lửa trùng kích cực lớn lóng lánh phía chân trời.
Tương tự với hỏa tín phù của đan tuyền tông, bất quá khi đoàn hỏa diễm này nổ bung lại là một chữ ‘càn’ cự đại, thật lâu cũng chưa từng nhạt nhòa.
Ở phía dưới ánh lửa kia, hai chiếc Phiên Vân Xa song song mà đứng. Bên cạnh lại thêm mấy chục thớt giác mã hùng tráng cùng với một ít nhân ảnh.
Một vị lão giả lục tuần ngồi ngay ngắn trong một khung trên mui xe. Trên mặt bộ lông mày rậm, thân có Hổ Văn. Mắt như bánh xe, trong mắt tinh mang lập loè, khí thế trầm ngưng, uy nghiêm tự nhiên, giờ phút này sắc mặt vô cùng khó coi nhìn về phía trước.
- Thiếu chủ các ngươi đến cùng đi nơi nào, vì sao còn không thấy người tới? Rõ ràng biết được mình thân ở sát cục, vì sao còn muốn chạy loạn bốn phía? Các ngươi bảo vệ thiếu chủ mình vậy sao?
Cung kính đứng trước người lão giả chính là Doãn Dương và Liên Phàm, người phía trước không có biểu lộ, cũng không động dung, nhưng người sau lại lộ vẻ xấu hổ.
Hắn thân là xa phu, cũng có chức trách hộ vệ Tông Thủ, chỉ là đợi đến lúc hắn làm xong xuôi chuyện, đuổi trở lại thì Tông Thủ chẳng biết đã đi đâu, qua suốt hai ngày cũng không trông thấy bóng dáng.
Sau lưng lão nhân còn có một vị trung niên ba mươi tuổi. Cũng khí thế nghiêm nghị, thân hình rắn chắc tháo vát. Mặt âm trầm, khuôn mặt ngay ngắn, cũng không có chỗ nào thần kỳ, trên cằm có ba chòm râu dài, Lúc này đang nhếch lên, tựa hồ rất giận dữ.
Mà đứng thẳng trên đỉnh thùng xe bên cạnh đúng là Hiên Viên Y Nhân và Lý Vân Nương. Nghe được lão giả nói như vậy, cũng nhíu mày lại,, trách cứ nhìn samh Lý Vân Nương:
- Ngươi ngay cả thể tử đi hướng nào cũng không biết? Lúc ấy sao không hỏi cho rõ?
Lý Vân Nương lắc đầu, chỉ chỉ những gò núi bên cạnh xem như trả lời.
Trong nội tâm âm thầm kêu khổ, dùng tính tình tiểu ma đầu kia, chính mình nào dám hỏi? Mặc dù hỏi, Tông Thủ đoán chừng cũng sẽ không để ý tới.
Nàng xem như nhìn rõ ràng rồi, vị Thiếu chủ kia gần đây hoàn toàn coi như nàng là ruồi muỗi cát bụi, cảm thấy rất chán ghét, cũng không muốn hao tổn tâm thần để ý.
Doãn Dương bình thản ung dung, ngược lại lão giả lục tuần kia con mắt trợn lên, trừng cảm thấy chán, lần nữa hừ một tiếng, nhắm mắt lại nói:
- Tại sao không nói chuyện? Không nói gì được hả?
Doãn Dương lúc này mới thân hình giật giật, có chút cúi người:
- Đại nhân thỉnh an tâm một chút chớ vội, chắc hẳn Thiếu chủ không bao lâu nữa là có thể chạy về. Dùng năng lực của Thiếu chủ nhất định có thể bình yên vô sự.
- Dùng năng lực Thiếu chủ, bình yên vô sự? Hắc, thế tử có bản lãnh gì, Hổ Thiên Thu ta quả thật còn không biết! Doãn Dương, trước khi Vị Nhiên nhập trầm luân vân hải tuy đã để cho người nọ bảo vệ thế tử. Chỉ là tên kia tuy là tu vị Huyền Vũ tông nhưng thân lại trọng thường, lúc bình thường, thế tử còn cần dựa vào bọn ngươi hộ vệ. Những lời này, ngươi rõ ràng còn nói đương nhiên như thế sao?
Lão nhân kia một tiếng cười lạnh, thần sắc sâm lãnh nhìn xem Doãn Dương:
- Có thể nói a? Ngươi vạn dặm xa xôi, chạy vội hai mươi ngày đêm thỉnh ta đến nơi này, đến cùng là vì chuyện gì? Ngươi cũng biết Hổ Thiên Thu ta, tuy là đối với Vị Nhiên Đại Vương trung thành và tận tâm, nhưng ta còn có trách nhiệm bảo toàn tộc nhân. Nếu thực như ngươi nói, có thể thuyết phục ta ủng hộ thế tử thì cũng thôi đi. Nếu không phải thì Hổ Thiên Thu nhất định sẽ đích thân ra tay, lấy tính mệnh thế tử. Để tránh Càn Thiên Yêu Vương kế nhiệm giận chó đánh mèo Thiết Hổ nhất tộc ta?
Hiên Viên Y Nhân hô hấp cứng lại, nhẹ lay động môi anh đào, hai đấm không tự giác nhắm chặt lại.
Liên Phàm, Doãn Dương thần sắc nhàn nhạt, lơ đễnh. Mà ngay cả Lý Vân Nương cũng chưa phát giác ra cái uy hiếp này có bao nhiêu khả năng thực hiện, chỉ là trên mặt ẩn hiện vẻ vô cùng lo lắng
- Người kia, sao còn không tìm đến.
Doãn Dương cười cười, nhàn nhạt lắc đầu:
- Doãn Dương không dám bao biện làm thay, hơn nữa mặc dù tại hạ nói, đại nhân hơn phân nửa cũng sẽ không tin, vẫn là đợi thế tử chạy về, tự mình nói với đại nhân thì tốt hơn. Thỉnh đại nhân yên tâm, thế tử tuyệt sẽ không khiến đại nhân phải thất vọng.
Nghe lời ấy, Hổ Thiên Thu từ chối cho ý kiến, trung niên phía sau hắn lại cười nhạo một tiếng:
- Sẽ không làm cha ta thất vọng? Thế tử mười năm này, sớm đã làm cho cao thấp Càn Thiên Sơn ta đều thất vọng cực độ. Hắn có tư cách gì, nói là có thể không khiến phụ thân thất vọng? Ah, cũng đúng, vốn là không có hi vọng, tự nhiên sẽ không thất vọng rồi.
Doãn Dương một hồi im lặng, cũng không nói lời nào, Hổ Thiên Thu lại ánh mắt phát lạnh, mở miệng quát lớn:
- Hổ Trung Nguyên ngươi im miệng cho ta! Thế tử hắn dù thế nào cũng là con Vị Nhiên lão đệ? Ngươi nếu lại nói một câu không phải, có tin ta dìm ngươi xuống vân hải không?
Hổ Trung Nguyên kia thần tình khẽ giật mình, hậm hực ngậm miệng, lộ ra vài phần vẻ không cam lòng. Hổ Thiên Thu cũng lần nữa nhìn lên trên không, chỉ thấy chữ ‘ Càn ’ kia đã dần dần ảm đạm.
Không khỏi nhướng mày:
- Lại phát một tấm phù! Đừng ngừng xuống. Ngươi đã nhất định phải đợi đến lúc thế tử trở về, vậy thì chờ hắn trở về. Ta ở chỗ này, đợi hắn thêm nửa ngày. Coi như là vị Vị Nhiên lão đệ.
Lông mày Hiên Viên Y Nhân lập tức hơi nhướng lên.
Có thể làm Hổ Thiên Thu thoả mãn, dùng tình hình Tông Thủ lúc này sao có thể?
Chẳng lẽ là chỉ Mạch Linh Đan kia, còn có Thông Linh Huyền Ý đan sa? Chỉ là những cái đó cũng chỉ có thể khiến hắn hơi có thể tập võ thôi.
Hết lần này tới lần khác Hổ Thiên Thu này tựa hồ là do Tông Thủ cố ý bảo Doãn Dương đi mời đến. Hắn rốt cuộc là có gì nắm chắc mà lại tự tin như thế?
...
Ánh lửa chữ "Càn" kia lần nữa chiếu rọi bầu trời đêm. Cùng một thời gian, trong phạm vi hơn mười dặm, tất cả mọi người đều nhìn lên không trung.
Tông Linh cũng là như thế, cau mày nhìn lên bầu trời, trong mắt khó hiểu:
- Hỏa tín phù này chẳng lẽ là thực không cần tiền? Hay là bên dưới có mê hoặc gì? Phùng hiểu, bên kia quả nhiên có Huyền Vũ tông sao?
Phùng Hiểu cũng không dám xác định, nhìn về phía một vị cường giả tiên thiên tay nắm lấy kiếm, lẳng lặng cưỡi một thớt ngự phong câu bên cạnh.
Thấy hắn có chút gật đầu, mới nhíu mày nói:
- Khí đằng như rồng, giống như kim trụ. Đã tới nhân gian võ giả chi đỉnh, hơn phân nửa là đúng! Người này nhất định là nhân vật hào hùng kinh thiên mới không thèm che dấu gì như thế, thực lực cũng hơn nửa bất phàm. Ta là lần đầu nhìn thấy Huyền Vũ tông sư đường hoàng như thế.
- Lờ mờ có chút quen thuộc, tựa hồ là người từng gặp, hẳn chính là Huyền Vũ tông bên cạnh Tông Thủ ngày đó sao?
Trên mặt Tông Linh vẫn mang theo vài phần nghi hoặc. Trầm ngâm một lát liền giục ngựa đi về phía trước:
- Chúng ta đuổi qua bên kia nhìn xem!
- Công tử không thể! Người này khí huyết toát lên, không thấy nửa phần hư tổn, hơn phân nửa không phải người nọ. Hơn nữa chúng ta hôm nay, cũng không có cường giả cấp Huyền Vũ Tông.
Phùng Hiểu vội mở miệng ngăn cản, thấy Tông Linh căn bản là không nghe khuyên bảo, đã bắt đầu toàn lực chạy băng băng qua chỉ đành bất đắc dĩ thúc ngựa đi về phía trước. Cùng vài tên Tiên Thiên Võ sư quanh người, cùng một chỗ đuổi kịp.
...
Lúc Tông Thủ bò ra khỏi cái hầm hơn mười trượng kia đã qua suốt hai canh giờ.
Hắn mặc dù không có bị thương, bất quá Minh Hà Cáo Tử Kiếm đối với thân thể hao tổn thực sự thật lớn. Nếu không phải là thân có lôi loan tinh hoa, suýt nữa đã không thể khôi phục được rồi.
Bất quá thời gian chủ yếu là lãng phí ở thanh trừ dấu vết, hủy thi diệt tích. Trước khi lấy được Hắc Ám Đàm Hoa, hắn không nghĩ qua việc này. Nhưng hôm nay sau khi tru giết những người đó thì lại không thể không xử lý một phen.
Đậu Linh Chân kia còn không tính, tuy là một phương thành chủ, nhưng hắn cũng không sợ, duy chỉ có Minh Quyết kia là có chút phiền phức.
Những thủ đoạn của Ma Tông chính thức này hắn rõ ràng nhất. Trong tông môn bình thường đều là nội đấu liên tiếp, thỉnh thoảng cũng có người chết, phần lớn đều là bỏ mạng dưới thủ đoạn đồng môn. Khôn sống mống chết, vô cùng vô tình.
Chỉ khi nào có đệ tử bị người ngoài giết, hay là đã chết bởi công sự trong môn thì nhất định sẽ là trả thù không chết không ngớt.
Lại nghĩ đến hơn mười tên nô lệ Yêu tộc chết đi kia, Tông Thủ khe khẽ thở dài, cũng không biết mình khi đó ra tay đối với những người này mà nói, rốt cuộc là họa hay phúc. Cố nhiên khiến bọn hắn giải thoát khỏi tra tấn, nhưng cũng trực tiếp khiến cho bọn hắn gia tốc tử vong.
Bất quá lúc này thật đúng là từ trên người Minh Quyết kia tìm được. thứ tốt.
Thân ma khí đạo phù kia đều có lai lịch, phần lớn không thể sử dụng trước mặt người khác. Lại duy chỉ có độc vật là không sao.
Nhảy ra khỏi mặt đất, Tông Thủ vừa mới đứng vững đã trông thấy trên bầu trời, chữ ‘ Càn ’ bằng lửa to lớn kia.
- Tín phù?
Tông Thủ nhíu mày, vô cùng kinh ngạc. Dùng chữ ‘Càn ’ làm hỏa tín phù, toàn bộ Đông Lâm Vân Giới chỉ có Càn Thiên Sơn.
Sau một khắc liền đã hiểu rõ. Hơn phân nửa là vị hắn mời đã đến. Tính toán thời gian, cũng không xê xích gì nhiều.
Không khỏi cười cười, hỏa tín phù này liên tục không ngừng, xem ra vị kia đã có chút đợi không kịp rồi.
Nơi đây không thể ở lâu, Đậu Linh Chân và Minh Quyết chết cũng không dấu diếm được bao lâu. Đoán chừng chỉ cần mấy canh giờ sẽ ảnh hưởng đến đại quân Phong Hoa Thành. Một khi một phương chiến thắng, tất nhiên sẽ có người tái nhập vào trong động này xem xét.
Hắn lập tức cũng không trì hoãn nữa, Tông Thủ nắm lấy Sơ Tuyết đi về trước, thúc dục lôi hành linh cốt, nhanh chóng xuyên thẳng qua trong núi.
Bất quá mới đi chỉ chốc lát, Tông Thủ đã đầy mặt bất đắc dĩ.
- Sơ Tuyết, ngươi còn muốn chằm chằm vào ta bao lâu nữa. Chẳng lẽ nhìn chưa đủ sao?
- Bộ dạng thiếu chủ, Tuyết Nhi đương nhiên vĩnh viễn cũng không nhìn đủ rồi!
Sơ Tuyết rõ ràng nhẹ gật đầu, hùng hồn nói, tiếp theo vẻ mặt tiếc nuối ảo não:
- Đặc biệt là vừa rồi lúc tóc trắng, thật sự rất đẹp trai! Tuyết Nhi vừa rồi thật ra không nên nghe Thiếu chủ, sớm mở mắt ra mới đúng. Nếu không Thiếu chủ lại dùng Minh Hà Cáo Tử Kiếm kia một lát, biến lại tóc cho Tuyết Nhi nhìn được không? Thiếu chủ, Tuyết Nhi van xin ngài --
Lời còn chưa dứt, Tông Thủ đã không thể nhịn được nữa, một cái bạo chùy đập vào trên đầu Sơ Tuyết:
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cho rằng môn kiếm thuật này có thể tùy ý sử ra sao? Xem ra trở về phải sửa chữa một phen, càng ngày càng làm càn. Lát nữa ngươi sao bản Đại Hoang Phù Kinh kia trên 200 lượt mới cho ăn cơm!
Sơ Tuyết lập tức gào thét một tiếng, Tông Thủ thì vừa tức vừa cười.
Hắn kiếp trước mỗi khi sử xuất môn Minh Hà Cáo Tử Kiếm này, vô luận nam nữ, đều đối với hắn sợ như ma, không ngờ Sơ Tuyết lại vui mừng như vậy.
Chẳng lẽ là do tướng mạo kiếp này tăng lên? Bất quá nhớ rõ mình kiếp trước cũng không xấu nha? Là khí chất nam nhân ít có trong khí trong lòng đang chuyển những tạp niệm này thì bước chân Tông Thủ chợt dừng lại, khiến lôi hành linh cốt dừng lại.
Sau đó hai mắt nhíu lại, nhìn trước mắt. Rừng cây theo gió nhẹ lắc lư, căn bản không phát giác nửa phần khác thường..
Bất quá ý niệm mà Lung Ảnh Sư, truyền tới lại không như thế. Ở đây chẳng những có người, hơn nữa còn lòng dạ khó lường.
Đã qua hồi lâu, cũng không trông thấy chút động tĩn này, Tông Thủ đợi không kiên nhẫn, dứt khoát giống như cười mà không phải cười trực tiếp nói:
- Bằng hữu trốn ở đó, chẳng lẽ thực cho rằng người khác nhìn không thấy sao?