Nhưng vẫn triệt để bị bao phủ trong phương trận của Càn Thiên Sơn cùng với kỵ quân của Vân Thánh Thành, từng tên chết đi!
Bốn ngàn Liệt Phong Mạch Đao Sĩ, bốn ngàn Thiết Hổ Đại Kích Sĩ, ba ngàn
Phong Hùng Khai Sơn Sĩ, lúc này càng nghiền áp tới. Huy động mạch đạo
đại kích cùng cự phủ càng đều nhịp. Không có người nào chèo chống được
một lát trước mặt bọn họ..
Chỉ trong nửa khắc, 5000 tinh kỵ đã hoàn toàn bị tàn sát hầu như không
còn, một chút bọt nước cũng không làm nên nổi. Không một ai có thể
trốn về, cho dù là hai vị thất giai suất đội, cũng không thấy bóng dáng.
Cũng ngay trong thời gian thật ngắn, đại quân Càn Thiên Sơn ở đối diện
đã chuyển đổi trận hình, từ thủ chuyển công, chỉnh tề tiến tới bốn
phương tám hướng bổn trận Thiên Thành Minh. Liên quân chư thành bày trận hai cánh trái phải Vân Thánh Thành cũng dễ dàng sụp đổ, điên cuồng chạy trốn.
Lúc này trên chiến trường, ngoại trừ tiếng giẫm chân chỉnh tề như đòi mạng kia thì đều là một mảnh tĩnh mịch,
Hùng Ngọc chỉ cảm thấy tứ chi triệt để chết lặng, trong đầu một mảnh mờ mịt. Đến tận đây cũng không dám tin một màn trước mắt.
5000 tinh nhuệ đạo binh, cứ như vậy chết hết? Không có chi tinh kỵ này
uy hiếp, mình nên ứng đối đại quân Càn Thiên Sơn trước mắt như thế nào
đây?
Đừng nói là công, cho dù là thủ, lúc này cũng không dám nói có thể thủ được. Chẳng lẽ hôm nay mình phải bại trận sao?
5000 tinh kỵ toàn quân bị diệt, mình làm sao giao phó với đông lâm chư tông đây?
Hư Chính Nguyên này chẳng lẽ điên rồi sao? Sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế?
Trên mặt Tổ Nhân Cuồng cũng từ xanh chuyển thành tím, hai mắt đỏ thẫm, gào thét
- Hư Chính Nguyên! Lăng Vân Tông ta nhất định phải khiến ngươi đền mạng! Một ngàn đệ tử, nhất định nợ máu trả bằng máu?
Đối diện lại truyền đến tiếng cuồng tiếu của Hư Chính Nguyên:
- Nợ máu trả bằng máu? Rất tốt, Hư Chính Nguyên mỏi mắt mong chờ!
Hùng Ngọc cũng tức đến toàn thân run rẩy, vốn sẽ sắc, lúc này lại đại bại!
- Hư Chính Nguyên! Ta thấy ngươi đúng là điên rồi! Tông Thủ nhất định
chết trên Thượng Tiêu Sơn, Càn Thiên Sơn cũng diệt vong tới nơi. Ngươi
không sợ đông lâm chư tông ta diệt cả nhà Hư gia ngươi sao? Dù Tông Thủ
may mắn còn sống, ngươi cho rằng Lăng Vân ta, diệt không được ngươi một
Vân Thánh Thành chủ nho nhỏ như ngươi sao?
Người mở miệng chính là Linh Tu thất giai sau lưng Hùng Ngọc. Dùng linh pháp khuếch đại âm thanh, trăm dặm cũng có thể nghe.
- Điên rồi? Đúng là điên rồi! Lăng Vân Tông ngươi phế ta một tay, khiến
Hư Chính Nguyên ta cửa nát nhà tan. Những ngày kia, thật đúng là thiếu
chút nữa điên rồi, cũng khắc cốt minh tâm!
Hư Chính Nguyên nói đến đây, tiếp theo lại cười khẽ một tiếng:
- Muốn diệt Hư thị ta, tùy các ngươi! Chỉ cần ngươi sau hôm nay còn có
thể có bổn sự như vậy? Thực cho là mình thắng chắc rồi sao? Quân thượng
hùng tài đại lược, sớm có phục thủ, sao đám các ngươi có thể tưởng
tượng được...
- Muốn diệt Hư thị ta, tùy các ngươi! Chỉ cần ngươi sau hôm nay còn có
thể có bổn sự như vậy? Thực cho là mình thắng chắc rồi sao? Quân thượng
hùng tài đại lược, sớm có phục thủ, sao đám các ngươi có thể tưởng
tượng được...
Hùng Ngọc nghe thế thần sắc khẽ giật mình, phục thủ? Phục thủ gì?
Tông Thủ dù cường thịnh trở lại, có thể có phục thủ có thể ứng đối chư tông hợp lực phục sát mà toàn thân trở ra sao?
Tiếp theo liền nghe trong giọng nói của Hư Chính Nguyên tràn ngập ý chê cười:
- Các ngươi cho rằng Càn Thiên Sơn mấy ngày nữa nhất định sẽ tan thành
mây khói. Nhưng trong mắt ta đây chính là lúc đông lâm chư tông các
ngươi diệt vong. Cứ mỏi mắt mong chờ là được! Đại thù mười năm, hôm
nay được báo, sảng khoái! Sảng khoái!
Nghe được vài câu này, Hùng Ngọc cơ hồ muốn bật cười. Hư Chính Nguyên
này xem ra đã điên rồi, trong đầu triệt để hồ đồ rồi, mới làm ra chuyện
ngu xuẩn như vậy!
Chư tông bị diệt? Quả nhiên thật buồn cười!
Bất quá lại nghĩ tới 5000 đạo binh tinh kỵ bị diệt vong lại cười không nổi.
Đối diện phương trận 24 vạn người của Càn Thiên Sơn cộng thêm hai mấy vạn người Vân Thánh Thành đang áp bách tới.
Tốc độ mặc dù chậm rãi, lại từ từ như rừng, thanh thế như núi. Lúc hành
quân cũng điều chỉnh hàng ngũ, mặc dù chợt có sơ hở, nhưng lập tức liền
trôi chảy. Đây mới là thủ đoạn của binh pháp đại gia, biến trận trầm ổn
và hoa lệ dị thường .
Đã mất đi đạo binh tinh kỵ kiềm chế, những tinh nhuệ Càn Thiên Sơn cũng
bắt đầu không kiêng nể gì cả triển khai thế quân về bốn phương tám
hướng.
Hùng Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, rồi sau đó ngửa đầu nhìn lên
trời. Lúc trước chỉ cảm thấy thời gian mây đen kia tới thật không đúng
lúc. Lúc này lại hận không thể sớm mưa một chút mới tốt.
Sau đó lại kinh ngạc, chỉ thấy không trung, tầng mây không hiểu thấy lại lần nữa tản ra. Lộ ra xa xa ánh sáng mặt trời nơi xa xa.
Sững sờ hồi lâu, Hùng Ngọc mới lấy lại tinh thần.
Đây là sao? Chẳng lẽ ông trời cũng muốn đánh bại nàng sao?
- A, tan rồi. Thời tiết thật tốt.
Cùng thời khắc đó, Tông Lăng ngửa đầu nhìn lên trời. Trong mắt cũng lộ dị sắc. Rồi sau đó lại thu hồi ánh mắt, lắc đầu bật cười.
- Xem ra hôm nay, thật đúng là phải đại thắng rồi.
Tiếp theo liền thấy xa xa một người quất ngựa tới. Xa xa lại, hơn phân
nửa là Vân Thánh Thành chủ Hư Chính Nguyên. Tông Lăng vội vàng theo
Khâu Vi, cúi người hành lễ, Tông Thủ đối với người này tựa hồ cực kỳ coi trọng.
Mặc dù không phải người này trước trận quay giáo, khiến Càn Thiên Sơn
bớt đi thương vong mấy vạn thậm chí mấy chục vạn người thì cũng đáng
được hắn đại lễ cúi đầu!
Hư Chính Nguyên vội vàng né tránh, miệng nói không dám. Rồi sau đó mắt hiện tinh mang hỏi:
- Không biết bên phía quân thượng hiện giờ thế nào rồi.
Biết được nơi này mặc dù thắng, nhưng lại không đủ để quyết định đại
cục. Cuộc chiến mấu chốt vẫn là trên Thượng Tiêu Sơn. Thậm chí chỉ cần
Tông Thủ bình yên trở về thôi là đã đặt cược thắng rồi.
Khâu Vi lắc đầu, tiếp theo lại đnáh một tín phù về phía Hư Chính Nguyên:
- Còn không biết kỹ càng! Bất quá nửa canh giờ trước, bên kia đã truyền
lại tin tức. Quân thượng suất lĩnh bốn ngàn Huyết Vân Kỵ, ở dưới Thượng
Tiêu Sơn lập Huyết Sát song kỳ, đại phá mấy trăm vạn Thiên Thành Minh!
Lăng Vân Tông Vân Long Thiết Kiếm Sư, Thượng Tiêu Thượng Thanh Huyền Lôi Sĩ, Đạo DAnh Tông Đạo Linh Huyền Phong Sĩ không chiến mà bại, hôm nay
đều bị diệt. Lúc này quân thượng, đang đánh lên Huyền Tiêu Sơn
Hư Chính Nguyên một hồi thất thần, ý niệm đầu tiên, cho rằng Khâu Vi đang nói dối.
Nhưng chợt liền cảm giác không đúng, mình hôm nay đã quay giáo, đã không có đường lui, cần gì phải nói dối chứ?
Lại dùng linh niệm xem tín phùkia, quả nhiên là như Khâu Vi nói, Nhưng điều này sao có thể?
Hắn vừa rồi nói mấy ngày này cũng là lúc đông lâm chư tông diệt vong
cũng chỉ là miệng nói như vậy, chưa từng nghĩ tới sẽ trở thành thực.
Chỉ bằng bốn ngàn Huyết Vân Kỵ? Có thể khiến tinh hoa chư tông, hơn ngàn lục giai đạo binh, không chiến tự tan, đây là nói đùa gì vậy?
Chậm đã! Huyết Vân Kỵ, chính là chi thiết kỵ vạn năm trước kia Vũ Liệt quốc xưng hùng thế giới sao?