Tiếp đó lại không chút quan tâm cười nói:
- Vô địch sao, tạm thời phải nhìn xem rồi nói!
Ở trước mắt hắn, Vô Khư kia đã bình ổn cư thế. Tông Thủ lần này nếu
không lùi lại, thì nhất định thân vẫn. Nếu là thối lui, Kiền Thiên Sơn
trong vòng ba tháng cũng sẽ sụp đổ.
Không thể mượng thế của một quốc giá, tuy là vẫn như cũ kiếm đạo mạnh mẽ tuyệt đối, lại không phải đáng sợ như vậy nữa.
Minh Ngọc ở bên, thì âm thầm thở dài một tiếng. Hắn hôm nay có thể vì
sư đệ kia của mình nói chuyện, cũng chỉ có những thứ này.
Đầy trời hoàng sa quyển động, cuồng phong nộ khiếu. Đây cũng không phải Vân Giới. Mà là một thế giới khác cách đó không xa.
Lúc này Ngao Khôn nhìn thấy trước mắt, là một mảnh sa mạc đưa mắt nhìn
không đến giới hạn. Lại không thèm quan tâm, hướng về phía trước hành
tẩu.
Một bước nghìn dặm, qua lại đi tới, tựa hồ đang thăm dò cái gì đó. Lại khiến cả thế giới, đều nữu khúc ở dưới chân của hắn.
Sau một lát, trong mắt Ngao Khôn bỗng nhiên tinh mang chợt lóe.
Thế giới trước mắt lấy hắn làm trung tâm, từng đoạn tan vỡ sụp đổ.
Khi Ngao Khôn lần thứ hai hướng về phía trước bước ra, thế giới trước mắt đã bất chợt biến đổi.
Lúc trước vẫn là một mảnh cát vàng. Lúc này lại là một mảnh thủy tạ
đình đài uyển ước tinh trí. Vân vụ lượn lờ, phong cảnh tú lệ, có hơn
mười vị nữ tử thân che lụa mỏng, vóc người thướt tha mạn diệu, hoặc là
ca vũ, hoặc là tấu nhạc, hoặc là cười nói.
Lúc này lại đều
dừng lại, kinh ngạc không gì sánh được, hướng phía Ngao Khôn nhìn qua
đây. Trong đôi mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Ngao Khôn chưa từng
để ý tới, tiếp tục hành tẩu về phía trước. Bất quá chỉ chốc lát đã trông thấy một điện vũ bằng gỗ kiến tạo ở trên nước, cổ kính, tràn ngập nhã
vận.
Xa xa có thể nghe được, có tiếng nữ tử vui cười và ca vũ, còn có tiếng cười to của một nam tử, đang truyền đến từ xa.
Ngao Khôn lạnh lùng mỉm cười một tiếng, tiếp tục đi đến, lại thêm mấy bước nữa, đã đến trước mộc điện kia.
Một bước bước về phía trước, lập tức cương kình sóng triều, sau đó vô số kình khí dạng sóng gợn, tán dật ra khắp nơi.
Cả tòa mộc điện sụp đổ tan rã, nát bấy từng mảnh. Những thủy tạ đình đài kia cũng theo đó bị san bằng thành mảnh nhỏ.
Hết lần này tới lần khác những nữ tử bị bại lộ kia giận dữ cực điểm,
không thiệt hại chút nào. Chỉ là mờ mịt sợ hãi nhìn một màn trước mắt.
Nguyên bản trong phế tích mộc điện kia cũng truyền ra một tiếng quát lớn:
- Là ai vô lễ như vậy?
Một chưởng từ trong đánh ra, thuấn không mà tới, nhanh đến mức khiến người ta không thể phản ứng kịp.
Ngao Khôn lạnh lùng mỉm cười, cũng không tới chống đỡ. Thế giới quanh
thân tự nhiên hủy diệt tan vỡ. Hướng phía trước bước ra một bước, cự
chưởng kia vỗ ở trên người hắn, trực tiếp tan thành mây khói, không thể
đả thương hắn được chút nào.
Khi khắp bầu trời bụi mù rơi lả tả xuống, một thanh âm cực kỳ ngoài ý muốn cũng bất chợt vang lên:
- Là Ngao Khôn thúc phụ?
Người nói, lại là một thanh niên thân mặc Tử Kim hoàng. Một đầu tóc
hồng, anh tuấn không gì sánh được. Trong thanh âm, ngoại trừ kinh hãi
ra, càng hàm chứa vài phần hoảng sợ.
- Nguyên lai ngươi còn nhận được thúc phụ như ta?
Ngao Khôn cười tự giễu. Đi tới trước mặt hoàng bào thanh niên kia, sau đó là đôi mắt dần sáng lên.
- Cư nhiên đã đến Thần Cảnh Thượng phẩm, không tệ không tệ! Trước khi
đến đây, bản vương còn lo lắng Ngao Mãn ngươi ý chí tinh thần sa sút, sa vào hưởng lạc. Mấy năm nay tu vi nhất định là không như ý người. Xem ra mấy nghìn năm nay, Ngao Mãn ngươi thật đúng là dụng công, đuổi thẳng
kịp ta năm xưa...
- Thúc phụ quá khen, Ngao Mãn không dám nhận.
Ngao Mãn xấu hổ cười cười, trong đôi mắt cũng tràn đầy vẻ cảnh giác:
- Không biết thúc phụ, là bởi vì chuyện gì mà tìm tới cửa?
Khóe môi Ngao Khôn lại lạnh lùng nhếch lên:
- Khen nhầm? Ta lại không phải là khen ngươi. Lần này đến, cũng là vì
đòi nợ mà đến, mượn Thuấn Không Long Đan kia của ngươi dùng một lát!
Hai chữ "đòi nợ" kia vừa phát ra, Ngao Mãn chính là trực tiếp thân thể
biến hóa, hóa thành một đầu Tử Kim Cự Long dài nghìn trượng, cưỡng ép xé rách không gian quanh thân, trực tiếp xuyên không mà đi.
Bất quá ngay khi thân ảnh của hắn đã sắp sửa biến mất, Ngao Khôn lại đột
nhiên một trảo, tay phải biến ảo, hóa thành một cái long trảo thật lớn.
Bắt lấy long vĩ của Ngao Mãn, sau đó mạnh mẽ hướng bên cạnh ném ra.
Con Cự Long dài nghìn trượng này đã phảng phất như là chiếc roi bị ném
xuống, sau đó nặng nề gã trên mặt đất. Khiến cả không gian đều phát sinh một tiếng nổ "ầm", từng mảnh đổ nát. Có một tia khí tức hủy diệt khác
quấn ở trên thân thể hắn.
Thân thể Ngao Mãn, không ngừng giãy dụa, lại hoàn toàn không được. Bên trong con ngươi thật lớn kia hiện ra vẻ kinh hoảng.
- Thúc phụ, ngươi có thể nào như vậy? Năm xưa phụ thân kia của ta, đúng là đã giúp ngươi. Ngày đó người khắp nơi đều là địch, người người muốn
lấy mạng ngươi. Hôm nay tuy là bị phong ấn mấy nghìn năm, nhưng bái làm
môn hạ của người kia. Thánh Cảnh đỉnh phong lại vẫn như cũ đạt được,
hiện tại ngươi không ngớt kinh đăng nhập thánh giai? Phụ thân cùng người nọ chính là đạo hữu, ngươi động thủ đối với ta, sư tôn kia của ngươi
nhất định sẽ không vui...
- Tốt với ta? Sư tôn?
Trong con ngươi của Ngao Khôn quang trạch chợt ẩn chợt hiện, bỗng nhiên chớp động, lại là nộ hận ngập trời ẩn ẩn trong đó.
- Đáng tiếc nha! Thúc phụ của ngươi tuy là thoát khốn, lại cùng người nọ không phải sư đồ.
Ngay khi Ngao Mãn thần tình kinh ngạc, tay của Ngao Khôn bỗng nhiên
tham nhập bên trong thân thể của hắn, đem cái bụng cưỡng ép phá vỡ.
Mà Ngao Mãn trong mắt tràn đầy kinh hoàng, sau đó giận dữ mắng to:
- Ngao Khôn ngươi điên rồi! Thực muốn cùng ta Thuấn Không Long Tộc ta
không chết không ngớt? Ngươi dám lấy long đan của ta, phụ thân ngày khác chắc chắn đem ngươi đánh vào ngục hải!
Nét mặt Ngao Khôn lại tất cả đều là vẻ cười nhạo khinh thường. Không chết không ngớt? Hắn
cùng với toàn bộ Thuấn Không Chi Long vốn dĩ đã là tử địch.
Không thèm quan tâm kéo một cái, ngay trong tiếng kêu rên của Ngao Mãn,
đem một viên Tử Kim sắc long đan, cường hoành lấy ra, cầm ở trong tay.
Nhìn viên đan này, trong con ngươi của Ngao Khôn cũng lộ ra một tia bừng tỉnh.
Nguyên lai là do tốc thành, mượn ngoại lực, thảo nào thảo nào đăng nhập Thần Cảnh Thượng giai...
Nhưng không hề thất vọng, Ngao Khôn hắn vốn cũng là một thành viên của
Thuấn Không Long Tộc. Cái hắn cần chỉ là một môi giới, thu hoạch hắn vốn đã buong tha huyết mạch thần thông mà thôi.
Long đan này thật xấu, cũng không để tâm. Thần Cảnh Thượng phẩm long đan đã là khiến hắn mừng rõ không thôi rồi.
Cũng không biết là đến từ phương nào, trong hư không một ảnh tượng từ từ thành hình.
Ngao Khôn cười, cũng không đi ngăn cản. Sau đó cũng chỉ thấy một trung
niên cùng hắn tướng mạo dị thường giống nhau, hiện ra trước mắt. Cũng là một thân kim giáp, đồng dạng một đầu tóc hồng.
- Lúc này hẳn là còn không đến lúc Ngao Khôn ngươi thoát khốn.