Thần Hoàng

Chương 1214: Chương 1214: Thống khoái mà chết. (2)




Thích Ca Mâu Ni lại lắc đầu, sự tình Nhạc Bình giới kia, tuyệt không đơn giản như vậy.

Chuyện cách đây vài năm, Đại Phạm Thiên hiện thân, càng không thể xem thường.

Trong tay lấy ra một cái chuông bạc, hơi hơi lay động, xa xa liền có hai đạo Phật quang lục tục bay vút tới.

Chỉ trong khoảnh khắc liền đã đến đây. Đều là Phật tôn quả nghiệp, hướng về phía hai người thi lễ.

- Thích Ca Mâu Ni, có phải là vì Phạm Thiên Như Lai mà triệu hoán chúng ta?

Thích Ca Mâu Ni dùng mắt nhìn qua, hai vị ở trước mắt này, một vị là Lăng Già, một vị là Diệu Đế.

Cũng liền trong cùng một lúc, tương tự ở khoảng cách hơn một vạn cái thế giới so với Thương Linh giới.

Long Ảnh đang tĩnh tọa ở trong một hư không kỳ diệu cũng là mở mắt ra.

Khóe môi có chỗ giật giật, giống như cười mà không phải cười, lại tựa hồ là dở khóc dở cười.

- Vô Lượng Chung Thủy? Đồ đệ kia của ta rốt cuộc là muốn náo loạn thành dạng nào? Thật chẳng lẽ là chạy tới Phật môn chứng cái vị lai Phật vị kia, thành tựu Đại Phạm Thiên Như Lai? Đáng tiếc, lúc này ở thanh tịnh cực lạc thế giới kia, chỉ sợ khó có thể lại thanh tịnh.

- Mà thôi, chẳng muốn đi quản, vô luận là con đường kia, thành tựu của Thủ nhi hắn, xem ra đều phải ở trên sư tôn như ta. Chỉ là chuyện như thế mà thành sự thật, không biết mấy lão đầu Lục gia lại sẽ có cảm tưởng gì? Mong đợi mấy ngàn năm, đệ tử nhìn qua cực kỳ có thể kế nghiệp, vượt qua thành tựu của ba người đệ tử của bọn hắn, lại bị Phật môn đem đi làm hòa thượng, lại vẫn là do tử tôn của bọn hắn tự tay bức bách, hắc! Vậy liền có trò hay để nhìn.

So với mấy vị Chí cảnh của Lục gia kia, Long Ảnh hắn đích xác còn được xem là ‘Người trẻ tuổi’.

Chỉ là trong giọng nói của hắn vẫn là có ý nhạo báng.

Nhưng ở trong mắt lại là sát cơ tuyệt lệ. Thần cảnh tu sĩ, rõ ràng cũng dám không chút kiêng kỵ ra tay với đệ tử của hắn.

Phần Không Lục gia, liền có thể tùy ý làm bậy như thế?

- Hả? Cùng Đạo hợp nhất, dã tâm thật lớn! Quả nhiên không hổ là đồ nhi của Long Ảnh ta!

Cười to một tiếng, Long Ảnh nhưng lại đứng dậy, bước ra phiến hư không này.

Chung kết, Nguyên khởi, cùng Đạo tương hợp, lúc này người nóng nảy nhất, sợ sẽ là người nọ a?

Từ khi thu đồ đệ Tông Thủ này, hắn thật sự là một khắc đều là vừa ý.

Muốn bảo hộ cho đệ tử kia của hắn bình an, lúc này nên dự đoán trù tính một hai.

Ở trong Thương Linh giới, trên đỉnh Viêm Thiên sơn.

- Nguyên lai là Phạm Thiên Như Lai ở trước mặt!

Thanh âm của Lục Vô Bệnh bị đặt trong trận trận phạm âm mà mấy triệu người cùng tụng kinh kia.

Bất quá đối với những người ở đây mà nói, cũng không phải là chướng ngại.

Tông Thủ cũng đồng dạng rõ ràng nghe thấy, trên mặt không có chút dị sắc nào.

Phạm Thiên Như Lai là biệt xưng của hắn trong Phật môn.

Ở trong phạm văn, cái gọi là ‘Phạm Thiên’ tức là sáng thế.

Mà Phạm Thiên Như Lai được gọi là sáng thế chi Phật. Đứng ở trên liên thai, Tông Thủ liền tựa như thần lâm hậu thế, mắt nhìn xuống phía dưới.

Đúng là thấy một xích giáp Thần cảnh tu sĩ khác lúc này đang phá khai hư không, tế khởi một kiện bí bảo hình thoi, định xuyên ra ngoài giới này.

Tông Thủ nhàn nhạt liếc người này một cái, tùy ý cong ngón búng ra.

Liền có vô lượng nguyện lực hội tụ ở đầu ngón tay, đem lực lượng chung kết, khởi nguyên dẫn động.

Lưu quang Hắc Bạch giao nhau, xuyên thẳng qua không gian, lập tức đem thân hình của người này xuyên thủng, thần hồn câu diệt!

- Thần cảnh trung kỳ? Hắc!

Trong miệng thốt ra câu này, tựa hồ đang cười nhạo, ba người vẫn lạc trong tay hắn thật sự là quá yếu.

Trong lúc này tâm thần của Tông Thủ kỳ thật cũng ở trong hoảng hốt.

Nhớ rõ lúc ban đầu ở Vân Giới, đôi mặt với một vị Thần cảnh của Đạo Linh khung cảnh, chính mình hiểm hiểm, liền muốn thần hồn câu diệt.

Thế nhưng mà lúc này, ba vị cường giả này có thể nắm giữ hơn mười vị diện, ở trong tay hắn lại yếu đuối như thế.

Lúc này hắn chỉ cần một ý niệm, liền có thể triệt để nắm giữ loại lực lượng này.

Hiếm thấy chính là căn cơ của bản thân cũng sẽ không có hao tổn quá lớn.

Ánh mắt Tông Thủ mê mang, chợt liền tự giễu cười cười, từ trong do dự chần chừ vùng vẫy đi ra.

Nghĩ ngợi rằng lực lượng tín nguyện thần minh này quả nhiên là dùng tốt. Nhờ nó mà có thể tốc thành, chỉ là ngày sau như thế nào, cũng không phải là hắn có khả năng biết được.

Vẫn là không muốn mạo hiểm, làm từng bước là hơn. Chẳng lẽ còn thực phải đi làm cái gì Phật tôn, hòa thượng?

Kính nhi viễn chi là hơn!

Chỉ là hôm nay, lại cứ cùng với Phật môn có nhân quả, chính xác là khiến cho người đau đầu.

Chỉ mong ngày sau, chớ để liên lụy không rõ mới tốt.

Lại nhìn Lục Vô Song, ánh mắt Tông Thủ hơi ngưng lại.

- Ta và ngươi, thắng bại đã định.

Lục Vô Song cũng không nói gì, việc đã đến nước này, hắn còn có thể thế nào?

Tông Thủ có thủ đoạn bực này, hắn ngay từ đầu đã được chú định là nhận lấy bại cục.

Lại tâm phục khẩu phục, là chân chính thua ở dưới kiếm Tông Thủ, mà không phải là lấy Phật môn thần thông để ăn gian.

Tính cách của hắn cương nghị, ngữ điệu cầu xin tha thứ, quả quyết là không thể nói lên.

Chỉ là yên lặng, đem một cái túi thơm nho nhỏ nắm vào trong tay.

Đây là được Lục Tử tặng cho, bỏ ra suốt thời gian hai năm, thu thập Nhuyễn Xạ Linh Hương, lúc này mới chế thành.

Nữ nhân chính là kỳ quái như vậy, có công sức này, chế cái vật này cũng vô dụng, còn không bằng dùng để tu hành.

Rồi lại đến chết cũng không thể quên được, cảm giác khác thường trong nội tâm khi nhận được vật ấy.

Từ đó trở đi, chính là mang theo ở bên cạnh, chưa từng rời xa.

Tông Thủ lẳng lặng chờ, sau một lát, cuối cùng cũng thở dài một tiếng. Ống tay áo phất một cái, Lục Vô Song kia cũng không chống cự, thân hình trực tiếp hóa thành tro bụi, chỉ là nguyên hồn vẫn còn.

Lại bị lực lượng của Tông Thủ điều khiển, đưa thẳng vào u minh thế giới.

- Nếu Đoạt Thiên Hoàn Dịch còn có thể dư thừa, bổn vương có thể đoàn tụ nguyên hồn của Lục Tử. Nguyện cho hai người các ngươi, kiếp nhau có thể tìm thấy nhau.

Những lời này nói ra, người bên ngoài chưa phát giác ra cái gì, chỉ là khuôn mặt của Lục Vô Bệnh kia có chút động dung, nhìn chằm chằm vòa Tông Thủ, trong mắt chớp động dị quang.

Tiếp đó Tông Thủ lại là đại thủ nhất trảo, đem Lục Viêm Thiên kia nắm ở trong tay. Nhàn nhạt hỏi:

- Cái Đoạt Thiên Hoàn Dịch kia ở đâu?

Lục Viêm Thiên buồn bã cười cười:

- Có thể thống khoái mà chết được không?

Hắn lúc này còn có thể hợp thành nhất giới chi thế. Lại biết ở trước mặt của Tông Thủ, mặc dù là có chiến lực Thần cảnh, lại có thể thế nào?

Sớm đã đoạn đi sinh niệm!

Tông Thủ lắc đầu:

- Phật môn chú ý một chữ ‘Thứ’, còn nói phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật. Tông Thủ ta lại không cho là đúng, bỏ đồ đao xuống, liền thật có thể chuộc lại tội lỗi vạn ác sao?

Lục Viêm Thiên nghe vậy là lặng lẽ cười lạnh, cũng im lặng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.