Trong hư không những tu sĩ kia thoáng do dự, sau đó đều thối lui lại.
Ngay cả mới vừa rồi, mấy Tiên Cảnh Tu Giả hiện thân cũng là chớp mắt đã không thấy hình bóng.
Va chạm vào không gian bích chướng kia, sáu chiếc không hạm đều là nhất tề phát lực đem nơi đây ầm ầm nát bấy.
Chớp mắt sau, đã phảng phất như bọt khí dung nhập đến bên trong một thế giới.
Vừa mới tiến vào đã trở lại trong kỳ hạm, Phong Thái Cực đã nhếch lông mày hiện ra vài phần kinh hỉ.
- Nơi đây không tệ, linh năng hưng thịnh cư nhiên còn hơn Vân Giới ta một phần!
Từ Phương ở bên cạnh, nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
Độ dày linh năng nơi này xác thực so với Vân Giới cường thịnh hơn không ít.
Càng làm linh niệm mở rộng ra, sau một lát lại nói:
- Giới này phỏng chừng có phương viên năm vạn dặm! Cách đó không xa có tòa thành, người ở bên trong cùng chúng ta cũng không khác biệt. Nhân khẩu mặc dù không đông đúc bằng Vân Giới ta, nhưng trong phương viên hai trăm dặm này cũng có bốn mươi vạn dân sinh!
Nhân khẩu càng nhiều, tín chúng Phật gia trong tương lai cũng sẽ càng nhiều.
Tông Thủ lựa chọn thế giới này thật sự không tệ.
Ở Trung Thiên thế giới có thể xem như là một loại tốt nhất.
Đại Tiểu Thiên Thế Giới phân pháp cực kỳ phức tạp.
Ở trong mắt Tu Giả đầu tiên là linh năng, thứ nhì địa vực.
Có một số thế giới, rộng lớn tới triệu vạn dặm, nhưng sinh linh bên trong rất thưa thớt, linh năng đạm bạc. Cũng chỉ có thể xem như là tiểu thiên thế giới.
Mà Vân Giới vạn năm trước địa phương có cự ly trăm vạn dặm, linh năng cực thịnh, có thể thu nạp Chí Cảnh không hề nghi ngờ chính là đại thế giới.
Chỉ từ danh xưng Tiên giới của nó đã có thể biết được một chút.
Nguyên Liên Giới này thậm chí chỉ kém một chút, đã cí thể bước vào cánh cửa của đại thế giới.
Bất quá trong lời nói của Từ Phương lại cũng hàm chứa vài phần lo lắng.
Giới này càng là hoàn cảnh tốt, tài nguyên phong phú, hấp dẫn ánh mắt thèm muốn cũng lại càng nhiều. Tự nhiên tranh đấu cũng càng hung hiểm hơn.
Lần này theo Tông Thủ tới đây, tuy là bao gồm Vân Giới tam đại giáo phái, bất luận một giáo nào cũng đều có thể đứng trên cái gọi là Thất Thánh Minh kia.
Nhưng hôm nay Vân Giới đại loạn sắp tới, đâu có thể phân tâm nhiều như thế?
Huống hồ những đối thủ này, lẽ nào lại không có bóng dáng của Chí Cảnh?
Dù sao ngoại vực Thánh Tôn, đối với Vân Giới và Phật môn chèn ép, đã không phải chuyện ngày một ngày hai.
Tông Thủ thì hồn nhiên không thèm để ý, nhận rõ phương vị một phen, sau đó hướng phía Tây Nam bước đến.
Mấy người kia cho dù chưa từng nói vị trí cụ thể của Nguyên Tĩnh Cung, bất quá đối với Tông Thủ mà nói, tìm kiếm một tòa tiên phủ thực sự không tính là việc gì khó khăn cả.
Sáu chiếc chiến thuyền tự tản ra, ý niệm của hơn mười vị Linh Cảnh đồng loại hướng bốn phương tám hướng càn quét.
Chỉ trong giây lát, Tông Thủ đã có điều thu hoạch. Rời khỏi tọa hạm, thân hình chợt lóe, đã đến trên một chỗ vân không.
Cái gọi là Nguyên Tĩnh Cung tiên phủ, đúng là lơ lửng ở trong tầng mây. Từng khối hồng vân thạch cứng rắn không gì sánh được, nhưng lại nhẹ như hạt bụi, xây dựng lên căn cơ của tiên phủ này.
Nam bắc mười vạn trượng, quy mô cực kỳ to lớn, cũng rất là đồ sộ.
Rất nhiều địa phương lại vẫn là trống không. Bảy thành điện vũ chưa hoàn công.
Tông Thủ nhìn ở trong mắt, lại hấp một ngụm hàn khí. Đem so với tòa cung điện này, tòa Hàm Yên Cung mà phụ thân lưu lại cho hắn kia quả thực chính là nhà tranh ở nông thôn.
Điện vũ đều hùng tráng uy nghiêm, đình đài lầu các cũng là tinh xảo tú lệ, lộ hết vẻ khí phái Tiên gia.
Đệ Nhất Long Điện và Đệ Tam Long Điện mạnh đúng là mạnh hơn nơi này, nhưng chung quy vẫn là do Long tộc kiến lập, thẩm mỹ quan cùng với con người khác biệt.
Thí dụ như Diệp Phi Hàn, vẫn tại vì hắn không có sừng mà vướng mắc.
- Hôm nay mới biết sự giàu có của ngoại vực này!
Nói đến địa phương hắn quản hạt hiện tại đã tương đương với non nửa Nguyên Liên Giới, nhưng cũng không khí phái như vậy.
Cửu Tĩnh cư sĩ chỉ một Tiên Cảnh trung kỳ, đã đem hắn hạ xuống.
- Là cướp đoạt quá hung ác mới đúng!
Phong Thái Cực sau đó cũng theo qua, tỏ vẻ không cho là đúng nói:
- Bên ta mới nhìn người của giới này, không chỉ Tu Giả rất thưa thớt, càng khiến dân chúng lầm than. Rất nhiều địa phương đều là ăn không đủ nó, dân đói vô số. Cùng với Đại Kiền dưới trướng của quân thượng thực sự là cách biệt quá nhiều. Linh năng giới này cực thịnh, diện tích năm vạn dặm, dân số tối đa hai mươi triệu. Thật không biết những người này rốt cuộc là làm sao làm ra trình độ bực này...
Ở trong Vân Giới dù cho những Bạo Quân nổi danh trên lịch sử kia cũng sẽ không ở trong sử quốc xuất hiện loại tình huống bi thảm này.
Cũng là bỗng nhiên trong lúc đó hiểu ra được vì sao Thượng Cổ Vân Giới cực lực phản kháng dị tộc.
Mấy vị Thánh Tôn tại thời đại Vân Hoang, cũng đã không biết tin tức. Sau khi thành tựu Chí Cảnh đều là nghĩa vô phản cố, cùng với những dị tộc này làm ra sinh tử bác đấu!
Chỉ sợ nguyên nhân không đơn giản chỉ là vì kiện Khai Thiên chi khí kia.
- Phong huynh khen nhầm rồi!
Đổi lại là lúc bình thường, Tông Thủ nhất định đối với lời nói nịnh nót này của Phong Thái Cực rất là hưởng thụ.
Bất quá lúc này lại không có tâm tư để ý tới, trong lòng đang nhỏ máu.
Cửu Tĩnh cư sĩ đã chết, người này thành lập nên cái gọi là Tiên triều tự nhiên cũng sẽ không làm nữa.
Toàn bộ thuộc hạ đều như điểu thú chạy tán loạn, cũng không quên trước khi rời đi đem toàn bộ trân vật, dị bảo ở trong Nguyên Tĩnh Cung đều cuốn sạch không còn cái gì.
Những chuyện này cũng thôi đi, Tông Thủ còn có thể miễn cưỡng tiếp thu, nhưng ở trong linh niệm cảm ứng của hắn, đã có mấy người không biết sống chết, khắp nơi cách đó không xa cùng nhau thử phá giải phong cấm, tiến vào một chỗ tương tự bảo khố.
- Buồn cười!
Nếu là không biết hoặc giả không thấy, trong lòng Tông Thủ cũng sẽ không để ý.
Lúc này lại chỉ từ cấm chế trận dị thường nghiêm mật kia đã biết trong bảo khố này cực kỳ phong phú.
Vật đã sắp sửa rơi vào túi há lại cho phép người khác chạm tay vào?
Đoạt tài vật của người, đây là đại cừu!
Ý niệm khẽ động, mười hai đạo kiếm ảnh sâm bạch cũng đã lăng không đánh đến.
Định ở quanh thân bảo khố kia, Kiếm Ý bộc phát, quét ngang ra bốn phía.
Rốt cuộc còn không đến mức vì những tài vật này giết người lung tung. Chỉ là đem Thập Tuyệt Ngự Đạo Long Nha kiếm sử xuất, tỏ ý cảnh cáo mà thôi.
Một đám tu sĩ xung quanh hiển nhiên cũng biết uy lực của bộ kiếm trận này. Ai nấy đều là sắc mặt một trận trắng bệch, một ít người biết thời cơ, đã lập tức chạy tứ tán thoát đi.
Một số kẻ hám tài còn nán lại, cũng là sau một thoáng do dự, liền phi độn rời đi.
Vật ở ngoài thân này rốt cục so với cái mạng nhỏ vẫn là không trọng yếu hơn một ít.
Tông Thủ phi thân qua đó, thay thế những người này tiếp tục phá giải phong cấm.