Thần Hoàng

Chương 334: Chương 334: Thu nhập phong phú. (2)




Ads Vốn cho là lần này có thể có được bốn năm thành thu hoạch những năm qua đã là rất tốt rồi, thậm chí có thể là tay không mà về, không có thu hoạch.

Lại không nghĩ đến Tông thủ, cuối cùng lại mang đến kinh hỉ lớn như vậy. Chỉ riêng thu nhập lần này, đoán chừng đã có thể gấp 10 lần những năm qua rồi!

Cũng đột nhiên hiểu được, trách không được vị tân nhiệm Yêu Vương này lại để bọn hắn mang theo nhiều thương thuyền như vậy. Giờ phút này đều nhao nhao hối hận cuống quít, khi đó trong lòng còn có nghi kị, cũng không nghe lệnh.

Sớm biết như thế, mặc dù là liều cái mạng này, cũng muốn mang nhiều thuyền tới một chút.

Chu Quân Hầu càng vô cùng đau lòng. Huyền Sơn Thành thế lực dù không thể so với Càn Thiên, nhưng luận quyền khống chế lại hơn Tông Thủ nhiều.

Nếu như toàn lực chiêu mộ binh lính, một ngàn chiếc thương thuyền, đơn giản có thể tập hợp. Khi đó chẳng phải là có thể giả bộ mang nhiều thú thi hơn nữa ra ngoài sao?

Trên tứ giai, vô luận là cốt cách da lông đều có giá trị xa xỉ cả. Mà thú thi nguyên vẹn không có tổn thương giá trị càng kinh người, có đôi khi, giá cả còn hơn thú tinh mấy lần!

1800 chiếc vân hạm, cơ hồ nhanh chóng di chuyển, nhảy vào trong thú mộ. Rồi sau đó cơ hồ tất cả mọi người, tâm thần đều cảm giác được một cổ áp lực tràn trề, bọn người Tông Thủ cũng nhíu mày rùng mình, cũng không để ý chút nào, ngược lại tâm thần khẽ buông lỏng. Lòng dạ biết rõ, cái này nhất định là nguyên nhân những tinh thú tà vật kia cũng không dám tiến vào.

Xem tình hình, hẳn là thời đại Thượng Cổ Vân Hoang, không biết vị đại năng Nhân tộc nào một đám võ đạo ý niệm, ở chỗ này kéo dài không tiêu tan.

Đối với những tinh thú kia có uy hiếp lớn lao, nhưng với Nhân tộc bọn hắn mà nói, ngược lại có thể mượn lực dựa vào.

Tiếp theo toàn bộ đội tàu liền lục tục đáp xuống. Suốt bảy mươi vạn người đều bận rộn như ong thợ, nhao nhao động thủ, chuyển những thú thi kia lên thuyền.

Đáng tiếc đội thuyền mang đến thật sự không nhiều lắm, không cần Tông Thủ cố ý hạ lện đều cực kỳ tự giác đấy, chỉ vận chuyển những thú thi trên ngũ giai. Mà tất cả tứ giai, đều chỉ lấy chủng loại trân quý nhất. Còn lại bộ phận, cũng chỉ lấy ra thú tinh Hồn thạch, cùng với da lông thú gân là đủ. Những vật này, đều không chiếm diện tích nhiều.

Tông Thủ và Hiên Viên Y Nhân, cũng trắng trợn thu. Trên người hai người đều mang theo Tiểu Càn Khôn Đại, hơn nữa quy mô đều đều cũng không nhỏ, kiếm được đầy bồn đầy bát tràn.

Khiến cho Tĩnh Đào chân nhân và Triệu Yên Nhiên, Hiên Vận Lan cực kỳ hâm mộ không thôi, bọn hắn mặc dù cũng mang theo Tiểu Càn Khôn Đại, nhưng dựa theo hiệp nghị trước kia, lại chỉ có thể thu lấy thú thi dưới tứ giai, chỉ có thể đứng ngoài quan sát.

Quy mô thú mộ chỗ này cực lớn, cũng xa xa vượt khỏi dự tính của Tĩnh Đào lúc trước. Tích lũy cả vạn năm, càng không bình thường.

Bảy mươi vạn giáp sĩ ít nhất đều có thể phụ trọng ngoài ngàn cân cũng dùng trọn vẹn hai ngày mới vận chuyển toàn bộ thú thi ngũ lục giai lên thuyền.

Mà tiền lời lần này, bởi vì quá mức vội vàng nên trong lúc nhất thời không cách nào chuẩn xác tính ra.

Bất quá theo bọn người Đàm Đào đại khái đoán chừng, chỉ riêng thú t inh thu hoạch được thì tổng giá trị ít nhất cũng tương đương với 1400 vạn tứ giai thú tinh. Còn nếu tăng thêm những thú thi kia nữa thì càng khó có thể đo lường.

Hổ Trung Nguyên suốt một ngày đều là tâm thần hốt hoảng. Lúc này ngoại trừ Càn Thiên tông thị ra thì Thiết Hổ nhất tộc bọn hắn là xuất lực nhiều nhất. Sau khi trở về, trăm vạn tứ giai thú tinh là không thiếu được, cái này đã tương đương với gấp 10 lần thú tinh trong kho của Thiết Hổ tộc rồi! Có thể vì trong tộc, bồi dưỡng được vô số cường giả.

Mà mọi người còn lại, cũng là đại khái phảng phất khó có thể tĩnh tâm. Càng nhiều người đều có thần sắc hối hận.

Cũng ngay vào buổi trưa ngày thứ năm khi tiến vào Hải Linh Nguyên, thú mộ lớn như vậy cuối cùng đều triệt để trống rỗng.

Tông Thủ làm việc, xem như cực kỳ âm tàn. Bản thân không chiếm được, cũng không cho người khác đạt được.

Tất cả thu thi tứ giai còn lại mang không đi đều bị trắng trợn phá hư, giá trị giảm thấp

Về sau Tông Thủ liền không nói một lời, mắt mang vẻ do dự đứng ở tầng sâu nhất của thú mộ xa xa nhìn qua một hạp cốc phía trước, chiều rộng hơn chín trăm trượng. Hai bên chọc vào thiên cự sơn, đều là nham thạch chồng chất cứng rắn viễn siêu thiết cương thạch gấp 10 lần .

Mà chỗ sâu nhất trong cốc, đúng là chỗ của võ đạo ý niệm kia.

Mọi người chung quanh xem rất kỳ quái, cũng không dám mở miệng, quấy rầy suy nghĩ của Tông Thủ. Tĩnh Đào chân nhân lại không có băn khoăn đó, mang theo vài phần hiếu kỳ nói:

- Điện hạ vì sao như thế? Trong đó có gì không đúng sao.

Từ khi được chỗ tốt lớn như vậy, ngữ khí của Tĩnh Đào cũng khách khí hơn nhiều. Miệng nói điện hạ, nghiễm nhiên đã đối đãiTông Thủ như quân vương.

Tông Thủ lại lập tức thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng đợi đến lúc ngươi chủ động mở miệng hỏi thăm, thật không dễ dàng.

Trên mặt lại không lộ ra chút nào, chỉ khẽ gật đầu:

- Xác thực có chút kỳ quái! Vừa rồi ta nhìn tinh thú lục giai phụ cận nơi này thú linh đều là tráng niên, phần lớn còn xa chưa tới tử kỳ. Nhưng vì sao lại muốn đi vào thú mộ, liều mạng cũng muốn nhảy vào trong hạp cốc này?

Tĩnh Đào chân nhân lập tức nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ nhớ lại, quả nhiên giống như Tông Thủ nói.

Tất cả thú thi lục giai ở nơi này quả thật có ngoài chín thành cũng chưa đến tử kỳ, mà là chết dưới sự trùng kích của võ đạo ý niệm kia đối với tinh thần.

Trong đầu cũng bỗng dưng xẹt qua một tia linh quang, trong nội tâm không khỏi nhảy lên kịch liệt một hồi.

Mà ngay cả bọn người Triệu Yên Nhiên mắt đều lộ ra gì đó

- Cô đang nghĩ nơi này có phải là có thiên tài địa bảo gì đó khiến tinh thú lục giai tăng lên giai vị hay không sao lại làm bọn hắn liều mạng như vậy? Truyền thuyết tinh thú dưới Vân hải Linh Giác vô cùng minh duệ, cũng không biết là thật hay giả? Còn có tia võ đạo ý niệm ở bên trong, ít nhất cũng là cường giả bước vào tiên đạo lưu lại. Truyền thuyết thời đại Vân Hoang lục địa quảng đại. nhưng từ khi đại kiếp nạn những năm cuối Vân Hoang kia thì ít nhất bảy thành lục địa đã trầm xuống Vân hải. Không chừng nơi này có di phủ mà vị tiền bối kia lưu lại cũng nên!

Tông Thủ vừa nói, một bên lại tự cười nhạo nói:

- Đều là ta suy nghĩ lung tung, chân nhân chớ coi là thật. Nơi đây tử khí tràn ngập, nếu chuyện đã xong chúng ta vẫn nên sớm rời đi mới phải.

Đang muốn quay người, chợt nghe Tĩnh Đào thần sắc trầm ngưng nói:

- Điện hạ chờ một chốc, ta ngược lại cảm thấy suy đoán của điện hạ chí ít có tám phần khả năng! Chỉ sợ trong hạp cốc này, ít nhất còn có hơn 200 đầu tinh thú ngoài thất giai thủ hộ.

Khóe môi Tông Thủ im ắng nhảy lên, rồi sau đó lại ngừng chân cười khổ nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.