- Ta nghe người bên ngoài nói điện hạ tính cách kiên cường, cho dù là hai năm trước thân ở tuyệt cảnh cũng không có nửa phần nhượng bộ. Hôm
nay gặp quả nhiên là thế! Chỉ là có một số câu, ta vẫn phải nói, Vân Hà
Liệt Diễm hai thành vào nửa tháng trước đó đã gia nhập Thiên Thành Minh
ta. Thành ta có một ngàn hai trăm bảy mươi bốn thành, hai mươi bảy hành
tỉnh, ba trăm ngàn đại quân làm hậu thuẫn. Hai tỉnh Long Trạch cùng Phù
Diêu, xin điện hạ trả lại.
- Ngàn vạn đại quân? Ha ha, Cô phải sợ sao?
Tông Thủ không hề để tâm, hắn nhếch nhếch miệng cười cười:
- Ngươi ngược lại rất thú vị, bị tát má bên trái lại còn giơ má phải
lên. Cô mới vừa rồi không phải đã nói muốn chiến thì chiến. Tức là ngày
hôm nay về sau, ta và ngươi song phương chính là địch quốc. Cho các
ngươi ba ngày cút ra khỏi lãnh thổ Càn Thiên Sơn ta.
Đồng tử
Dương Toái Tuyết co rụt lại, hơi có vẻ ngoài ý muốn. Hắn đã nghĩ đến
Tông Thủ sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ tới đối phương đang ước chỉ muốn
tranh tài với bọn hắn.
Tông Lăng cười lạnh, ánh mắt âm lãnh,
nhàn nhạt quét tới. Chẳng những không hề khuyên can quân thượng mà còn
lộ ra vài phần hàn mang khát máu làm cho người ta đột nhiên tỉnh ngộ.
Lão tế tự này tuy đã già nhưng cũng là một Linh Sư từng theo Tông Vị
Nhiên trải qua mấy trăm tràng huyết chiến cường đại.
Nhất thời hắn có chút chần chờ, hẳn là Càn Thiên Sơn còn có lá bài tẩy khác sao?
Ngẫm nghĩ một lát, Dương Toái Tuyết lại lắc đầu:
- Quân thượng nói đùa, binh giả là đại sự sinh tử. Một khi khai chiến nhất định sanh linh đồ thán, có thể nào chỉ nói đùa?
Lần này hắn tới vốn chỉ mang ý thăm dò, muốn lập tức khai chiến, ngược lại chưa từng nghĩ tới.
Trong lòng Dương Toái Tuyết cảm thấy biệt khuất, lúc này giống như
Thiên Thành Minh là bọn hắn biến thành e sợ chiến. Chỉ là Thiên Thành
Minh hôm nay tuy là thực lực cường thịnh nhưng vẫn phải cân đối điều
hành chư quân mất không ít thời gian, xác thực không phải thời cơ đại
chiến.
Rồi trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, hẳn là Càn Thiên Sơn nhìn đúng điểm này, mới thừa cơ làm khó dễ?
Càn Thiên Sơn cho dù là giải trừ quân bị, thực lực cũng mạnh hơn Liệt
Diễm Vân Hà hai núi. Chỉ là chịu thời hạn năm năm hòa ước nên hoả lực
tập trung biên cảnh mà thôi. Lúc này đúng là cơ hội chuyển bại thành
thắng cuối cùng của Càn Thiên.
Sửa sang suy nghĩ lại tinh
tường, trong mắt Dương Toái Tuyết lộ ra một vòng tinh mang, tính tình vị Càn Thiên Yêu Vương thật đúng quả quyết!
Cát Hân bên cạnh biến sắc, lập tức hắn cười lạnh:
- Lời này của quân thượng, Cát Hân sẽ cáo tri quân thượng của ta không sai một chữ.
Chương Triết cũng nhàn nhạt hơi cúi người:
- Đã không thể đồng ý, như vậy Chương Triết ở lâu vô ích! Đúng rồi,
Hùng Ngọc thành chủ của ta có một lời chuyển cáo cho điện hạ. Nói là
nhục cắt đất của Hùng Bá tiên quân, thù chặt tay của nàng đều ngày ngày
ghi nhớ tại tâm, nhất định phụng....
Mới nói đến chỗ này bỗng dưng hắn dừng lại, một cỗ sát ý lạnh lùng vô cùng tập kích đến đâm
thẳng vào lòng hắn, phảng phất nếu hắn nói thêm một chữ nữa thì đầu của
hắn sẽ rơi xuống đất.
Toàn thân Chương Triết rét run, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Qua một hồi lâu, Cát Hân mới miễn cưỡng mở
miệng nói chuyện:
- Hai quân giao chiến không chém sứ giả. Quân thượng chuẩn bị giết người sao?
Người này đúng là nói chuyện sắc bén, nếu đổi lại địa phương khác, nhân vật như vậy hắn đã sớm chém một kiếm, nhìn thật ngứa mắt, nhưng ở nơi
này thì khó mà động tay.
Tông Thủ quơ quơ tay áo nói một chữ "Cút!", chẳng muốn so đo với tiểu nhân vật như thế này.
Cát Hân lập tức như trút được gánh nặng, cảm giác sát ý thấu xương rốt
cục biến mất. Hắn không dám tiếp tục nói nữa, bước chân hơi có vẻ lảo
đảo đi ra cửa điện.
Bên kia Khổng Dao nhìn thấy mà buồn cười, rồi lại âm thầm lắc đầu, cảm giác phức tạp đối với Càn Thiên Yêu Vương này.
Một phương diện bội phục tâm tính người này cương liệt, một phương diện thì là xem thường thủ đoạn ứng đối của vị Yêu Vương này.
Quá mức quyết tuyệt, không lưu mảy may đường lùi, nếu như Càn Thiên Sơn xác thực mạnh hơn đối phương thì không nói, cho dù trước khi giải trừ quân
bị, Càn Thiên Sơn lúc toàn thịnh cũng không cách nào bằng quân lực Thiên Thành Minh.
Huống chi sau lưng tam đại thế lực lại còn bóng dáng Đông Lăng chư tông.
Như nếu đổi lại là bệ hạ, nhất định sẽ không dở như thế, ông sẽ dùng thủ pháp tinh diệu hơn để ứng đối thương lượng.
Sắc mặt Dương Toái Tuyết lúc này cũng không tiếp tục bảo trì phong độ
công tử nữa, hắn lạnh lùng nhìn Tông Thủ phía trên vương tọa mở miệng
lần nữa.
- Hai vị này đã rời đi, như vậy ngoại thần lúc này ở lâu cũng không có ích. cáo từ!
Dương Toái Tuyết cúi người thi lễ rồi lại cười lạnh một tiếng:
- Bất quá sự tình ngày hôm nay xin quân thượng nghĩ lại. Thiên Thành
Minh ta có tôn chỉ kháng cường quyền, dẹp yên chiến tranh, chấm dứt loạn thế để Đông Lâm chư thành hài hòa chung sống, vì vậy không muốn mở
chiến sự. Bất quá đến lúc bất đắc dĩ cũng không tiếc động binh, nếu quân thượng chịu trả lại đất đai đã chiếm đoạt trước kia, trả Vân Hà Liệt
Diễm cùng Đào Vân ba thành. Thiên Thành Minh ta có thể tiếp nhận Càn
Thiên Sơn. Khi đó không thiếu được vị trí phó minh chủ của quý quốc. Ân
oán của quân thượng cùng Đông Lăng chư tông đã có thể chấm dứt.
Lời nói đến một nửa, Dương Toái Tuyết liền cau mày ngẩng đầu nhìn lên,
chỉ thấy Tông Thủ lười biếng ngáp một cái, sau đó hơi có vẻ tò mò nhìn
xuống.
- Không phải nói cáo từ sao? Như thế nào còn chưa cút, Cô không đãi cơm đâu!
Dương Toái Tuyết nhịn không được cười to, lập tức cũng nếu không lưu luyến, xoay người bước ra ngoài đại điện.
Nhìn người này đi ra ngoài điện, lông mày Tông Thủ hơi cau lại như có
điều suy nghĩ. Sau một lát, mới thử thăm dò, dùng chân lực mô phỏng
thanh âm Chương Triết nhỏ giọng hỏi.
- Thành chủ đại nhân?
Dương Toái Tuyết cũng không suy nghĩ, hắn vô thức lên tiếng. Sau đó cả người triệt để cứng đờ.
Qua mấy tức mới bất đắc dĩ xoay người qua, chỉ thấy trên mặt Tông Thủ
lộ nét vui vẻ như tiểu hồ ly khiến người ta hận không thể hung hăng đánh lên trên mặt hắn một quyền.
- Đúng là Dương Phàm! Long Tượng thành chủ.
Nhẹ thở ra một hơi, Dương Phàm chắp tay sau lưng nói:
- Không biết quân thượng muốn xử trí tại hạ như thế nào!
Tuy là bị lộ thân phan nhưng sắc mặt Dương Phàm cũng không lộ ra khó coi, ngược lại mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
- Xử trí như thế nào?
Hai mắt Tông Thủ có chút nheo lại:
- Cái này cô còn chưa nghĩ ra. Bất quá Long Tượng thành chủ để mắt Càn
Thiên Sơn ta tự mình đến nơi đây thì sao không ở lại đây một ít ngày để
Cô tận tình làm địa chủ?
Dương Phàm nghe vậy nhịn không được
cười khúc khích, phảng phất là nghe được chuyện cười mà đè nén không
được, tiếng cười là càng lúc càng lớn, chấn điện đường rung động, mái
ngói rung động.
- Ha ha! Buồn cười! Buồn cười! Bổn vương đã
dám đến nơi đây thì làm sao không có phòng bị? Ta thấy địa chủ ngươi nên để dành thảo tâm cho mình đi.
Thanh âm cười to thật lâu mới dừng lại, giữa lông mày Dương Phàm cũng dần dần hiện lên một tầng âm lãnh.