Hiên Viên lúc này cảm thấy thất kinh, vội vàng độn đi nhanh chóng
hơn. Chỉ thấy chỗ sườn núi, sơn môn to như vậy lại không thấy bóng dáng.
Xưa nay đợi Lý Nguyên Lạc sư huynh đối với nàng không tồi, giờ phút này sắc mặt tái nhợt quỳ chống kiếm ở dưới đất.
Mà nơi đây rất nhiều đệ tử Đan Tuyền Tông lại yên lặng, hoàn toàn không có chút tiếng động, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
- Chẳng lẽ Đan Tuyền Tông to như vậy không có một ai có thể tiếp một kiếm của Tuyệt Dục ta sao?
Chỉ nhân của âm thanh này là một thanh niên tuấn tú, vươn người đứng thẳng.
Tuy là tuấn tú nhưng mà người ta có cảm giác chính là lạnh, không hề có nhiệt độ, lạnh như băng, dường như không phải là người sống nói ra.
Ánh mắt đảo qua khắp nơi. Người nhìn qua trưởng lão bát giai cửu giai
của Đan Tuyền Tông một cái, trong ánh mắt hiện ra thần sắc thất vọng và
khinh thường.
Thực sự không phải là không có người chiến với hắn một trận, mà là mấy người này không muốn động thủ với hắn.
Thẳng đến mấy hô hấp qua đi mới có một lão giả đi ra, ôm quyền nói:
- Đệ tử tông ta Lật Nguyên Đan linh pháp cao thâm, không lâu sau sẽ
quay về núi. Nếu như Kiếm công tử nguyện ý thì có thể đợi một năm đi tới Đan Tuyền Tông của ta một chuyến.
- Lật Nguyên Đan? Nghe nói là bại tướng dưới tay của Càn Thiên Yêu Vương nha? Người bình thường
như vậy ta không có hứng thú.
Mà lão giả đứng ra làm cho
trong mắt Tuyệt Dục hiện hy vọng, lúc này biến mất vô tung. Trực tiếp
phất tay áo quay người đi xuống núi.
Bỗng nhiên lúc này có
trúc điểu bay tới, bỗng nhiên hiện ra trong mắt mọi người, trực tiếp
xuyên thẳng qua hư không, rơi vào trên vai của hắn líu ríu vài câu, âm
thanh thanh thúy rõ ràng và dễ nghe.
- Thương Sinh Đạo Đàm Thu?
- Thương Sinh Đạo Đàm Thu? Ngươi nói Hắc Linh Cốc người này một kiếm
đánh bại Thái Linh Tông Quý Linh Tử? Trước hai trăm kiếm đều là thủ, đối chiến Thái Thanh Thừa Phong Kiếm mà bất bại. Sau đó chỉ công một kiếm
liền kiếm bại Quý Linh? Ân. Người này đúng là có chút ý tứ...
Con trúc điểu kia lại líu ríu nói xong Tuyệt Dục không sao cả.
- Chiến trận vô song? Có quan hệ gì với ta? Chỉ mong người này khi đó
có thể đột phá lên thất giai. Tuyệt Dục ta lại nhiều ra một đối thủ.
Như có điều suy nghĩ nhìn qua phương, Tuyệt Dục không chút lưu luyến đi thẳng xuống núi.
Nơi này tuy có mấy ngàn đệ tử Đan Tuyền Tông đang vây quanh, nhưng mà lúc này lại không có người nào ngăn cản.
Mà mười mấy trưởng lão sắc mặt tái nhợt ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Hiên Viên lúc này nhíu mày. Nhưng mà giờ phút này nàng để ý nhất không
phải chuyện này, đối với đả kích danh vọng của tông môn thì lúc này non
nửa mười chín linh phủ bị Tuyệt Dục dùng kiếm đánh mất hết, cũng không
kém một mình Đan Tuyền Tông, chính thức để bụng chính là lẩm bẩm của
Tuyệt Dục..
- Thương Sinh Đạo Đàm Thu?
Cũng chẳng biết tại sao nàng theo bản năng cảm giác cái tên này nhất định có quan hệ với Tông Thủ.
Nói không chừng Thủ đệ của nàng ở Thương Sinh Đạo lấy cái tên giả này.
Ánh mắt nhìn quanh một lát, không bao lâu con mắt Hiên Viên sáng ngời lên.
Bất động thanh sắc, Hiên Viên lúc này nhíu mày suy nghĩ, lại nhìn qua thanh niên bên kia.
- Nguyên Định sư huynh, xin hỏi Đàm Thu là ai?
Người mà nàng hỏi thăm lúc này chính là sư huynh Nguyên Định lúc trước rời khỏi Vân Thánh Thành, ý đồ bức bách nàng rời đi.
Trong sư huynh đệ thì xếp hạng thứ bảy. Nhưng lại xuất thân đại tộc,
tin tức linh thông hơn xa nàng. Đối với nghe đồn lớn nhỏ trong Vân Giới
đều biết được.
Mà Nguyên Định cũng không biết đang suy nghĩ cái gì đó, nghe vậy thì giật mình, quay đầu mắt nhìn mới thở ra một hơi.
- Thì ra là sư muội.
Sắc mặt lập tức vui vẻ, nói:
- Sư muội hỏi chính là Thương Sinh Đạo Đàm Thu? Cái tên này hiện tại đã danh chấn chư tông Vân Giới. Sư muội sao chưa từng nghe qua? Cũng quá
cô lậu quả văn chút ít nha!
Hiên Viên lắc đầu, nghĩ ngợi nói
người này chẳng lẽ thật sự là nổi danh như vậy? Nàng những ngày này đều
khổ tu, chờ sư tôn xuất quan. Chuyện bên ngoài nàng không biết.
Nếu không phải vừa rồi Tuyệt Dục vừa rồi nhắc tới thì nàng còn không biết tên đấy.
Nhưng mà nghe Nguyên Định nói như vậy thì Hiên Viên chẳng biết tại sao lại có vài phần hổ thẹn không hiểu.
- Nói như vậy cũng khó trách, việc này hôm nay vẫn chỉ mới truyền bá
trong cao tầng chư phái Vân Giới mà thôi, còn chưa khuếch tán ra. Ngươi
không biết được cũng là bình thường!
Nhìn thấy Nguyên Định
chậm rãi nói ra như vậy, Hiên Viên thật hận người này làm nàng xấu hổ,
một quyền nện lên gương mặt chữ điền. Nếu còn không có truyền ra thì dựa vào cái gì nói nàng cô văn quả lậu.
Cũng may sau một khắc Nguyên Định lại ngiêm mặt nói:
- Sư muội có từng nghe nói qua chuyện hai mươi năm trước, chuyện phản
loạn ở Ngạn Thành Quan hay không? Khi đó Thương Sinh Đạo chẳng những tổn thất một đệ tử hạch tâm, cũng vì năm đó mà tổn thất không ít nhân thủ,
không dưới bốn trăm người! Nhưng mà mấy ngày hôm trước phản đồ Thương
Sinh Đạo là Nguyên Cửu Thần đã bị chém đầu, Thái Linh Tông cũng tổn thất thảm trọng. Đạo binh chủ lực Tử Tiêu Kiếm Kỵ tổn thất một phần ba. Nghe nói đệ tử chủ sự của Thương Sinh Đạo chính là Đàm Thu. Vốn thuyết phục
Hán vương vứt bỏ Nguyên Cửu Thần đi, rồi sau đó lại suất lĩnh tám trăm
Thương Sinh Huyền Long Sĩ đại thắng địch gấp hai lần. Mà ở trong Hắc
Linh Cốc kiếm bại Quý Linh Tử thành danh nhiều năm. Những tin tức này ta từ chỗ sư tôn nghe được, kỹ càng lại không biết. Nhưng mà người này
đươc xưng là kiếm đạo nhân tài mới xuất hiện của Vân Giới, người này
cùng nổi danh với phu quân của ngươi nha...
Ánh mắt của Hiên Viên hơi sáng, nàng đã có thể xác nhận cái Đàm Thu này nhất định là Tông Thủ không thể nghi ngờ.
Phu quân của nàng quả nhiên cho dù đi tới nơi nào cũng khôn che đấu phong mang được.
... ikienthuc.org
Nghiễm Lăng Hãn Hải, một chỗ sâu trong sa mạc, nơi này hơi chếch về
hương nam, trong một chiếc vân xa xa hoa đang lẳng lặng lơ lửng trên một cồn cát nhỏ.
Mà bên cạnh chiếc xe là cái hố không thấy đáy.
Vốn trong sa mạc muốn đục một cái hố chỉ là cố hết sức mới làm được.
Nhưng mà bên cạnh cái hố cát sỏi cũng đã biến thành đá. Cũng khiến cái
hố này có thể xâm nhập vào lòng đất.
- Có lẽ chính là chỗ này?
Sâu trong lòng đất hai ngàn trượng, phía dưới đã vô cùng chắc chắn rồi. Càng có một cổ lực cản vô hình khiến cho bọn họ không cách nào tiến
xuống được.
Tông Thủ cũng quyết đoán dừng lại, trong mắt có một tia hồn lực quét nhìn qua chung quanh.
Trong phạm vi trăm trượng đầy đủ mọi thứ, đều có thể thấy rõ. Cho dù
là ở một ít cát đá có một ít sinh vật nhỏ sinh tồn mảnh.
Mà
dưới chân của hắn giờ phút này chỉ thấy được mười trượng bên dưới chẳng
những có một ít cất giấu, càng có chút ít phù văn tinh tế xuất hiện
trong mắt Tông Thủ. Hắn nhìn mạch lạc thì đó là linh trận ảo diệu.
Có tới mười hai đầu long mạch không ngừng cung cấp năng lượng cho linh
trận này. Chẳng những khiến nó du đãng bốn phía ở Nghiễm Lăng Hãn Hải,
còn có được lực phòng ngự kinh người. Đem thế giới bên trong ngăn cách
với bên ngoài, tự thành thế giới.