Cường đoạt cũng không phải thượng sách, dùng lực của đạo linh khung cảnh ra tay với Kiền Thiên Sơn cũng không phải không thể, nhưng mà tổn thất nhất định sẽ thảm trọng.
Nhưng mà hắn hôm nay lại nên lấy cái gì đổi nửa quyển sách trong tay Tông Thủ đây?
Từ Phương cũng lâm vào trầm tư, thật lâu không nói dường như đang cân nhắc lợi và hại.
Mấy đại khung cảnh nhao nhao sai người đến tận đây, hơn phân nửa chỉ là xem tự thuật.
Mà xác nhận ‘ Vũ Thư ’ không ở nơi này, nhưng mà không nghĩ rằng có thể tìm được một tia manh mối của ‘ Vũ Thư ’ chính thức.
Mặc dù là hắn cũng động tâm đấy.
Tông Thủ lúc này lại cười cười, đem nửa quyển sách trong tay thu lại.
- Cuốn sách này ta có thể tham tường một hai, bên trong giảng không gian pháp tắc có rất nhiều ích lợi với ta đấy, khả năng phải lưu trong tay, tìm hiểu một năm nửa năm. Khi đó nếu người nào trong các ngươi có ý thì dù là người phương nào cũng có thể tới chỗ của ta đổi lấy.
Người nơi này đều hơi vui vẻ. Vậy thì hơn mười cửu giai của Thiên Ma khung cảnh hiện ra một tia sáng bóng.
Biết được ý của Tông Thủ không quan tâm nửa quyển sách này sẽ là của ai.
Cho dù là ma đạo chính giáo đều không để ý. Hơn nữa dường như cũng không có địch ý với Thiên Ma khung cảnh.
Ánh mắt Vô Cực thì lạnh lùng, lập tức khôi phục lạnh nhạt. Sau lưng Tông Thủ này có thêm hai thánh cảnh.
Đừng nói là một năm nửa năm, cho dù là nửa tháng bọn họ cũng không đợi được. Ai ngờ tới Long Ảnh Ngao Khôn sẽ không nhìn trộm?
Muốn tìm hiểu nửa bộ tàn thư này cũng có biện pháp. Chỉ cần dùng bí pháp thác ấn làm ra một bản dập, như vậy Tông Thủ muốn tìm hiểu bao lâu cũng được.
Thời điểm mọi người đang suy nghĩ thì trong hồ nước truyền ra tiếng cười khẽ.
- Tốt cho một Kiền Thiên Yêu Vương! Lần này tính toán ta thiếu một nhân tình của ngươi, đa tạ!
Không biết không gian nơi này từ đâu có âm thanh âm vang không dứt.
Tông Thủ mặt mày rùng mình, bỗng dưng thò tay xé mở không gian trước người ra, bước vào trong đó.
Nháy mắt sau xuất hiện trong không gian trống không. Vừa lúc khe không gian thì xung quanh đều là màu đen, cũng nhìn không ra bóng người này.
- Đi thật nhanh!
Người mặc dù đã rời đi Tông Thủ vẫn lấy ý niệm bắt được xa xa có khí cơ biến hóa.
Chỉ chậm một phần ngàn giây mà người này đã chạy mất.
Kỳ thật lúc này còn có thể đuổi theo, nhưng mà kết quả ước chừng không có thay đổi gì, hơn phân nửa là kẻ này chạy mất dạng rồi. Tông Thủ cũng không muốn uổng phí khí lực, ngừng chân nhìn về nơi xa, ngược lại nếu dùng toàn lực có thể biết được thân phận người này.
- Đây rốt cuộc là ai?
Thủy Lăng Ba sau đó bước tới nơi này. Mặt phấn đỏ lên, trong mắt thanh tú có vẻ tức giận.
Hôm nay không chỉ một mà là ba kẻ, bị người ta nhìn chằm chằm vào mình mà không có phát hiện gì cả. Làm cho nàng cảm thấy mặt mũi không còn, vô cùng tức giận.
- Ta cũng không biết!
Tông Thủ khẽ lắc đầu, mi tâm nhíu lại:
- Ta đoán là là Thạch Việt, nhưng mà không dám xác định.
- Thạch Việt? Tông Thủ ngươi làm sao nhận ra hắn?
Thủy Lăng Ba kinh ngạc nhìn qua Tông Thủ, thấy thằng này đưa tay sờ cằm bộ dáng nghiền ngẫm, căn bản là không có ý giải thích. Lúc này nàng hừ lạnh một tiếng, ngược lại nhìn qua sau lưng Tông Thủ.
- Tính toán! Những thứ này là ngươi cố y làm ra sao? Không có ý định tế luyện à...
Tông Thủ nhìn lại phía sau, nhìn qua bảo tọa hoàng kim, vậy mà cũng cùng tới đây, nó đang lơ lửng phía sau hắn.
Lúc này âm thầm buồn cười, đây là vấn đề làm cho người ta phiền não nhất.
- Xác thực là phiền toái! Dù sao ta cũng không muốn, ai muốn lấy đi thì cứ việc! Nó bây giờ bỏ qua ngươi, mà ngươi cũng không nhìn trúng nó.
Lời ấy nói ra thì bảo tọa hoàng kim này lập tức vang lên tiếng nổ. Dường như đang gào thét.
Thủy Lăng Ba lại phì cười không thôi, nàng ôm bụng cười vang, chưa thấy qua người như vậy. Vừa rồi còn thần uy lẫm lẫm kiếm áp sáu người, bất động thanh sắc, lại có phương pháp làm cho người bố cục trong mộ Hạng vương phải bỏ chạy.
Thời điểm này hắn lại vô cùng ngây thơ, đấu với một kiện thánh khí...
Nhìn qua bộ dáng của A Tị Hoàng Tọa thì nhận Tông Thủ làm chủ nhân đã không có biến cố.
- Thực chẳng muốn quản ngươi! Ta quay về Thương Sinh Khung Cảnh, ngươi khi nào quay về?
Hơi lắc đầu, Thủy Lăng Ba nói tới đây thì bỗng nhiên ‘ ài’ một tiếng, bình tĩnh nhìn qua vai trái của Tông Thủ.
Chỉ thấy chỗ đó có một con tiểu thổ cẩu đang nhút nhát e lệ nhìn qua nàng.
Thời điểm vừa rồi kịch chiến nàng chưa từng đi chú ý. Lúc này mới phát giác tiểu chút chít này tồn tại.
- Đây là hộ giá ngươi mới thu?
Một người một thú mơ hồ có liên hệ tinh thần, tuyệt đối không sai được. Nhưng mà cho dù Thủy Lăng Ba phân biệt thế nào cũng không nhận ra tiểu chút chít này, không khác gì con chó đất.
Cẩn thận nhìn sang, Thủy Lăng Ba đã phán đoán:
- Xấu quá! Quá yếu!
Linh Sư có hộ giá cũng không nhiều. Giống như Tông Thủ thì tiêu hao nhiều hồn lực duy trì.
Cho dù là hộ giá trời sinh cũng cần đại lượng hồn lực duy trì, thực không biết Tông Thủ từ nơi nào tìm con chó đất này, rõ ràng cứ như vậy lãng phí một danh ngạch.
Tông Thủ cũng nhìn qua tiểu chút chít này, hắn vừa đại chiến với người ta và nó lại cực kỳ nghe lời. Tuy vừa mới mất cha không náo, ngược lại làm cho người ta vui mừng.
Trong nội tâm yêu thích, hai mắtTông Thủ cười híp lại.
- Tiểu gia hỏa này à? Nó là Khiếu Nhật, là một con Kỳ Lân. Ngươi đừng nhìn nó như vậy, kỳ thật chiến lực của nó không kém đâu.
Con của thần thú vừa ra đời đã là thất giai. Lại trải qua vạn năm tuế nguyệt thì Khiếu Nhật này không có lớn bao nhiêu, thực lực cũng đã không kém.
Nếu không phải bị Vân Giới áp chế thì đã đạt tới chí cảnh. Trong vài đầu linh thú thì hoàn toàn xứng đáng mạnh nhất, cũng là át chủ bài lớn nhất của hắn hôm nay.
Đáng tiếc tiểu gia hỏa này khả năng dinh dưỡng không đầy đủ, nguyên khí rất suy yếu, lại mới trải qua chuyện buồn phiền nên thời điểm đưa ra chiến đấu sẽ là bi kịch, cũng chỉ làm tổn thương nguyên khí ảnh hưởng đến tương lai của nó.
- Kỳ Lân?
Thủy Lăng Ba phì cười không thôi, bụm môi cười khúc khích.
Con chó đất này có huyết mạch ‘ Kỳ Lân ’ đã là không tệ, nhưng mà hơn phân nửa là họ hàng xa. Cũng không biết Tông Thủ rốt cuộc phát điên cái gì.
Trong nội tâm không tin, nhưng cũng không nhiều lời với thằng này. Làm ẩu như vậy thì Tông thủ sớm muộn gì cũng hối hận.
Thần sắc lười biếng, Thủy Lăng Ba giơ lệnh bài đỏ thẫm của mình lên, nói:
- Ta trở về, có thời gian nhớ trở về Thương Sinh Đạo cung một lần. Đây cũng không phải là ta nói, là Hàn Phương lão nhân kia cho ngươi quay về nhìn một lần! Còn có vật kia xem như trấn quý chi bảo, Tông Thủ ngươi cũng đừng vờ ngớ ngẩn --
Nói đi là đi, qua trong chốc lát thì nàng biến mất trước mặt của Tông Thủ.
Lúc này Khiếu Nhật mới ‘ NGAO A... ’ một tiếng gầm nhẹ. Dường như bị Thủy Lăng Ba coi thường nên bất mãn.