Thần Hoàng

Chương 354: Chương 354: Tới chịu chết?




Thấy Việt Quan Vân dẫn hai cường giả Huyền Võ dần dần tới gần, Tông Thủ bất đắc dĩ, lần này đúng là hắn khinh thường. Cho rằng trong Thông Linh đảo có chư tông thế lực trú đóng xem như chỗ an toàn, nhất thời cũng thư giãn không đề phòng. Bây giờ không ngờ tới Việt Quan Vân lại có đảm lượng lớn như vậy trực tiếp tìm tới cửa.

Giờ phút này cũng chỉ có thể là hướng về phía Triệu Yên Nhiên, chỉ có nàng nói không chừng có biện pháp gì có thể bức lui mấy người kia.

Nếu thật là cần mình tự thân động thủ thì có phần phiền phức.

Lại thấy bên kia, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Triệu Yên Nhiên lộ ra bất đắc dĩ hiếm thấy. Ý tứ Triệu Yên Nhiên ta là đồng dạng không có cách nào, chính ngươi tự mà lo liệu đi.

Ngược lại Kiều Hàn Tông Thủ vốn không hy vọng đứng lên, mặt lạnh lùng mở miệng nói:

- Trên địa bàn Không Khí Các ta mà dám động thủ, Việt Quan Vân ngươi thật to gan! Chẳng lẽ không biết công ước thế lực chư tông chư phái khắp nơi không được tự giết lẫn nhau phụ cận Thông Linh đảo? Ngươi có biết hậu quả như thế nào không?

Việt Quan Vân cười lạnh lộ ra ý trào phúng:

- Nếu không phải hầu hết tông môn Đông Lâm đều ngầm đồng ý, Việt Quan Vân ta nào dám? Ngày hôm nay có đắc tội đối với quý tông. Bất quá một ngày sau, sư tôn ta chưởng giáo Ma Vân Tông sẽ tới thăm, nhất định có thể làm quý tông thoả mãn. Về phần hậu quả, Việt Quan Vân ta tự nhiên sẽ hiểu. Nhưng ngày hôm nay nếu không liều chết đánh cược một lần chẳng lẽ còn chờ Tông Thủ đánh đổ cơ nghiệp mấy chục năm của Đào Vân Thành?

Nói đến chỗ này, Việt Quan Vân đã đi đến trước mặt Tông Thủ thì giọng nói biến đổi:

- Nói đi cũng phải nói lại, việc này qua đi lại có người truy cứu chuyện hôm nay? Thậm chí Yên Nhiên tiểu thư cùng Hiên cô nương nguyện ý giúp, nhưng từ đầu đến cuối Việt Quan Vân ta không xuất hiện ở chỗ này. Ngày hôm nay chỉ là bộ hạ cố tình làm bậy mà thôi. Bổn vương không biết Tông Thủ đến cùng cho các ngươi điều kiện gì mà hai người đi theo hắn. Bất quá Đào Vân Thành ta cũng ra giá tiền như vậy.

Triệu Yên Nhiên nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, ngữ khí nhất thời vô cùng quái dị:

- Ngươi muốn ám sát hắn? Ta thấy Việt Quan Vân ngươi đúng là không biết sống chết!

Việt Quan Vân nhíu nhíu mày, tiếp theo cũng không đi để ý nữa, hắn chém một kiếm về phía cổ Tông Thủ.

Sắc mặt Kiều Hàn đã sớm tái nhợt, giờ phút này càng không dám nhìn. Sau khi than thầm một tiếng thì hai mắt nhắm lại, thầm nghĩ tiểu tử này một đời thiên kiêu, là người hắn coi trọng có lẽ phải chết lúc này. Thật đáng tiếc, quả nhiên không biết võ đạo linh pháp chính là nhược điểm uy hiếp lớn nhất của hắn.

Giờ phút này đừng nói là Việt Quan Vân Huyền Võ đỉnh phong, cho dù một người biết chút võ vẽ cũng lấy được mạng của Tông Thủ.

Nhưng sau một khắc lại nghe Tông Thủ thở dài một tiếng, tựa hồ là rất là bất đắc dĩ. Khoảng

Đột nhiên Linh Năng trong lầu các chấn động, bùng lên mấy lần! Vô số lôi quang, giờ khắc này ầm ầm bạo tạc.

Kiều Hàn vội vàng mở mắt ra, tiếp theo trong nháy mắt thì trông thấy một màn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Chỉ thấy một kiếm toàn lực của Việt Quan Vân dừng lại giữa không trung, nói chuẩn xác hơn là bị một cánh tay gầy gò nhỏ bé "đỡ được", không thể tiến thối.

Chủ nhân của cái tay chính là Tông Thủ, lôi xà quấn quanh cánh tay phải của hắn. Lực lượng mà Tông Thủ cung cấp mạnh tới nỗi đủ đối kháng kiếm chiêu của Việt Quan Vân mà không hề rơi vào thế hạ phong.

Vô số Tử Lôi lóng lánh bắn ra tứ phương làm cho lầu các này ánh lên một vầng tử quang.

Mà Việt Quan Vân lúc trước thần sắc bình tĩnh giờ phút này tái nhợt, kiếm trong tay hắn bị lôi mang trùng kích, hắn không ngừng giãy dụa nhưng là hoàn toàn không tiến lên được. Từng đạo lôi quang quấn quanh khiến linh năng nổ tung, một cỗ xu thế mênh mông áp tứ phương cơ hồ muốn nghiền nát lầu các.

Hai gã Huyền Võ tông sư phía sau hắn vừa mới muốn xông lên giúp đỡ lập tức bị khí thế bàng đại này đạp mấy bước về phía sau.

- Là lục giai Lôi Dực Dương Xà, trời sinh hộ giá!

Hai mắt Kiều Hàn trợn lên, thần sắc cực kỳ hâm mộ. Bất quá chợt lại ý thức được, vị Càn Thiên Sơn thành tân nhiệm thành chủ không phải không biết võ đạo, đồng thời không biết linh pháp sao? Chỉ bằng Lôi Dực Dương Xà không thể có khả năng lực áp cường giả Huyền Võ cửu giai vô pháp công kích, còn đỡ được mũi kiếm của Việt Quan Vân.

Trong nháy mắt nhìn hai Huyền Võ tông sư bị ép lui, Kiều Hàn có chút hiểu ra.

- Đây là vương đạo bí võ?

Trong giọng nói của hắn mang theo một chút cảm giác không dám xác định, Hiên Vận Lan bên cạnh có hảo cảm hơn, gật đầu cười nói:

- Đúng là vương đạo võ học, mượn lực lượng một quốc gia gia trì thân thể.

Trong lòng Kiều Hàn lập tức cuồn cuộn cảm xúc, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt. Bỗng nhiên hắn liền nghĩ đến mấy tháng trước, từ ở bên trong Càn Thiên Sơn thành lưu truyền ra đồn đãi ly kỳ.

Chẳng lẽ những lời đồn khoa trương không thật , giống như truyền thuyết đó là thật.

Trong đầu Kiều Hàn tâm niệm lộn xộn tuôn ra thì trong nội tâm Tông Thủ hơi vui vẻ. Mặc dù là rơi vào đường cùng bị ép xuất thủ, nhưng Tiểu Kim cùng Lôi Dực Dương Xà hai đầu hộ giá kết hợp tạo ra uy năng thật khiến cho hắn kinh hỉ.

Tay không tấc sắt đón đỡ kiếm thế của Việt Quan Vân thật sự là không hề có chuyện gì. Hắn suy đoán không lâu có thể thực hiện, lúc này hiệu quả của Huyền Đình Đoán Thể Quyết đúng là bá đạo.

Tự nhiên Tông Thủ không phải dễ dàng như thế, khí huyết trong cơ thể rung động khiến tay hắn run lên.

Mà đang lúc Tông Thủ cảm giác tay trái của mình rốt cục thoáng khôi phục một chút tri giác chỉ nghe Việt Quan Vân vừa sợ vừa giận gầm nhẹ một tiếng:

- Ngươi biết võ?

Âm thanh vừa dứt, Việt Quan Vân gần như là gầm thét rút mạnh mà Quan Vân Kiếm về. Sau đó một kiếm lại một kiếm điên cuồng đâm ra, chỉ nghe 'Khanh khanh khanh' liên tục ba tiếng nổ.

Cuối cùng một kiếm này của Quan Vân Kiếm vẫn bị Tông Thủ cầm chặt. Việt Quan Vân thúc dục 99 nghìn cân cự lực mãnh lực cũng không thể rút ra.

Mãi tới khi trông thấy trong mắt Tông Thủ toát ra sát cơ lành lạnh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Quyết đoán quăng kiếm đi, thân hình Việt Quan Vân bỗng dưng như sét đánh vội vàng thối lui.

Lông mày Tông Thủ nhíu lại, sau đó cười cười, Lôi Dực Kiếm lục giai ra khỏi vỏ.

- Đến mà không trả lễ thì không hay. Đỡ một kiếm của ta xem thế nào?

Khi kia kiếm quang phóng ra, Lôi Dực Dương Xà bên trên cánh tay của Tông Thủ trực tiếp nhảy vào trong thân kiế, hòa tan cùng lôi xà thú hồn trong kiếm thành một.

Trong mắt mọi người cảm thấy một tia lôi dẫn màu tím to lớn bỗng nhiên trảm ra ngoài hơn mười trượng, thậm chí đánh vỡ đỉnh các. Quang hoa choi mắt làm tất cả mọi người ở trong lầu các chỉ cảm giác là hai mắt lóa sáng, không thể nhìn thấy gì nữa.

Việt Quan Vân gầm lên giận dữ gần như là tuyệt vọng khi thấy kiếm quang chém tới, hắn không kịp phản ứng đã bị tia lôi dẫn triệt để đánh tan cương khí, thân hình trong nháy mắt bị tử sắc quang hoa chém đôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.