Trầm ngâm một lát, sắc mặt Ngao Khôn liền lại quái dị hỏi.
- Một đao như vậy, ngươi có thể xuất ra được mấy lần?
Tông Thủ cũng đồng dạng sửng sốt, sau một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần nói:
- Trong vòng một ngày, chỉ có thể xuất 3 đao. Trong vòng một tháng, có thể đào tạo ra năm thanh.
Mấu chốt là khống chế thời gian, thật sự là quá tiêu hao pháp lực. Mà
gánh nặng của tâm thần cũng là rất nặng. Tinh và khí cùng hợp lại, phải
cần hắn ở trạng thái tốt nhất, thiên nhân giao cảm, thời điểm đỉnh phong nhất mới có thể làm được. Mỗi lần chỉ có thể duy trì không đến một
khắc.
Bất quá cái lực lượng vận mệnh kia, mặc dù là hắn cho tới bây giờ cũng không có biện pháp khống chế chuẩn xác.
Hơn nữa mỗi cái Lục Thần chi đao, hắn đều cần phải dùng đến thời gian dài để đi đào tạo uẩn dưỡng.
- Chỉ có ba đao?
Ngao Khôn nỉ non một tiếng, thần sắc phức tạp, đã có một chút thất vọng, cũng có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Khá tốt! Nếu là đao này có thể phát ra tùy ý, như vậy người khác đều không cần sống nữa.
Lại âm thầm nghĩ, quả nhiên không hổ là Trụ Cực Mệnh Thế thư, Tông Thủ
chỉ là nghiên cứu một chút như vậy, chiến lực liền có thể tăng vọt đến
tận đây.
Thời gian đại đạo này, cũng xác thực không hổ là một trong những đại đạo pháp tắc mạnh nhất trong thiên địa.
- Vốn là cái Thiên chướng chi kiếp kia, còn lo lắng ngươi ứng phó không được, hôm nay nhưng lại yên tâm rồi!
Ngao Khôn đương nhiên sẽ không cho rằng Tông Thủ không phá nổi cái tầng ngăn cách kia.
Nói là ‘Kiếp’, kỳ thật chính thức khiến cho người ta lo lắng nhất, vẫn là nhân họa.
Những nhân vật như Tiên cảnh, Thần cảnh, Thánh cảnh kia, tự nhiên là
hắn cùng với Long Ảnh đến ứng phó. Nhưng những người dưới cấp độ này,
vẫn còn cần Tông Thủ tự dựa vào chính mình.
Trong Đạo môn, rất đông cường giả. Mà Ma Môn kia có hay không ngăn cản, cũng vẫn là chưa thể biết được.
Thiên Ma khung cảnh kia, tuy là có ý lấy lòng. Nhưng mà Ma đạo chư môn, so với Đạo môn còn hỗn loạn hơn, há có thể nghe theo mệnh lệnh?
Chẳng quá là hiện nay mỗi khi hồi tưởng lại một đao kia của Tông Thủ, Ngao Khôn liền vì những người này mà thầm thương.
Cũng không biết người phương nào sẽ không may như thế, là kẻ đầu tiên chết dưới đao này?
Lại nhìn xem nguyên hồn của Tông Thủ, đã là gần như viên mãn. Lực lượng đã tích súc đủ, chỉ chờ mười tám đạo phù cấm hoàn thành, chính là thời
điểm đột phá.
Mà hắn hôm nay, kỳ thật cũng là vì thế mà đến.
Vốn là muốn trả ân tình cho Tông Thủ, nhưng không ngờ cuối cùng, ngược
lại còn thiếu thêm nữa.
- Mười tám đạo phù cấm của ngươi, hiện nay nhưng còn thiếu hai đạo?
Tông Thủ nghe vậy nhưng lại nghi ngờ liếc nhìn Ngao Khôn, cảnh giới hôm nay của chính mình tự nhiên là không thể gạt được vị này.
Không hiểu Ngao Khôn đang êm đẹp lại vì sao nói đến?
Nói đến sự tình phù cấm, gần đây hắn cũng là đang rầu rĩ.
Hôm nay trong hồn hải của hắn đã có Vũ, Trụ, Âm, Dương, Đình, Lôi, Tốn, Vận, Điệp, Thôn, Thổ, Tịnh, Huyễn, Sinh, Tử, Linh là mười sáu đạo chân
phù.
Nhưng cuối cùng hai tự phù, lai là vẫn trì hoãn chưa thể ngưng tụ.
Trong nội tâm ngược lại là có mấy cái được tuyển chọn, nhưng chung quy
Tông Thủ lại cảm thấy không ổn, một mực trù trừ chưa thể tuyển định.
Dù sao cũng là thành tựu cuối cùng ở ngày sau về Linh pháp của hắn, là không thể vô ý.
Mà sau một khắc, lại thấy Ngao Khôn lại là nhẹ giọng cười cười:
- Nếu là không có cái càng tốt hơn để tuyển chọn, liền tụ Nhân Quả nhị
phù thì như thế nào? Môn Lục Thần Ngự Đao thuật của ngươi muốn thật sự
bách phát bách trúng, một đao tuyệt mệnh, vẫn là cần phải ở trên Nhân
Quả đại đạo bắt tay vào làm.
- Nhân quả?
Tông Thủ động dung một hồi, tiếp đó nhưng lại có cảm giác không thể nhịn được cười.
Tự nhiên là tinh tường phân lượng của cái Nhân Quả đại đạo này, đây
cũng là một trong những đại đạo bản nguyên nhất của thế gian, không dưới Vũ Trụ nhị tự.
Giống như hai chữ Vận Mệnh, đều là pháp tắc biến hóa kỳ lạ khó dò nhất, không cách nào năm lấy.
Thời gian, vận mệnh, lại thêm nhân quả.
Tông Thủ cũng muốn, nhưng cũng không dám hy vọng xa vời.
Mình có thể nắm giữ hai chữ ‘Vũ trụ’, Hắc Bạch nhị động, cùng với các
loại vô thượng pháp tắc của ‘Sinh tử’ và ‘Vận’, đã là đủ cảm thấy may
mắn.
Về phần cái Nhân Quả này, vượt qua cảnh giới lúc này mà hắn có thể chạm đến, mặc dù muốn ngộ, cũng không thể nào ngộ được.
Lại nói tu sĩ bọn hắn, quý ở một chữ ‘Tinh’. Mấy cái phù cấm này ở
trong nguyên hồn của hắn, đã đủ để hắn đi nghiên cứu suy nghĩ rồi. Thật
sự là không thể nhàn rỗi mà đi nghĩ hai cái đại đạo này.
Ngao Khôn lại không nói thêm nữa, sau khi cười cười, liền trực tiếp quay người, bước chân vào hư không.
Tới đột nhiên, thời điểm ly khai cũng là đột ngột.
Tông Thủ đang nghĩ ngợi vị này như thế nào mà đi gấp gáp như thế? Cũng
không mượn Trụ thư của hắn đánh giá thời gian đại đạo một chút. Lại đã
thấy trước mắt, nhiều hơn một cuốn sách.
Đem quyển trục cầm
lấy, Tông Thủ liền cảm thấy không đúng. Xúc tu mềm mại, nhưng mặt sau
lại có từng phiến long lân, cứng rắn vô cùng. Rõ ràng đây chính là da
rồng có cấp bậc không thấp.
Tông Thủ ngẩn người, nghĩ rằng đây không phải là trên thân người Ngao Khôn chứ?
Nhìn kỹ, mới biết là không phải. Chỉ là nhìn phẩm chất cái này, hơn
phân nửa là xuất ra từ một vị thần cảnh của Long tộc. Chỉ dài không đến
ba trượng, lại dùng phương pháp ngưng tụ là lấy một cái long phúc của cự long dài 3000 trượng, kéo xuống cả khối, dùng bí pháp luyện thành. Hơn
nữa thời gian nhất định là chưa vượt qua ba năm.
Không khỏi
là xuất mồ hôi trán, quả nhiên không hổ là thượng cổ ‘Nghiệt long’ mấy
năm nay vẫn một thân một mình ở bên ngoài Vân Giới. Cũng không biết
thằng này lại đã làm chuyện xấu gì.
Nhưng trong lòng đối với nội dung của quyển trục này lại tăng thêm vài phần chờ mong.
Dùng văn tải đạo, ở giữa thiên địa này có rất nhiều đạo lý, nhưng tuyệt không phải là trang giấy thông thường có khả năng thừa nhận được những
văn tự này.
Vì vậy những tài liệu để chế tạo linh phù đẳng cấp cao kia mới quý hiếm như vậy.
Phải cần Ngao Khôn đặc ý lấy một thân Long bì cấp Thần cảnh để chế tác, không cần nghĩ cũng có thể biết được đồ vật chứa trog quyển trục này
nhất định là bất phàm.
Mở ra xem xét, đồng tử của Tông Thủ liền chợt ngưng tụ.
Ở đầu cuốn sách này, cũng chỉ có ba chữ ---- Nhân Quả luận!
Chỉ là hai chữ Nhân Quả này liền chiếm cứ phương viên ba tấc. Mà lúc
này Tông Thủ chỉ là liếc mắt một cái, liền cảm thấy trong nội tâm là
phiền muộn, đầu váng mắt hoa.
Liền tranh thủ khép lại, Tông Thủ mới cảm giác khá hơn một chút.
Rồi sau đó là thần tình yên lặng, hắn đã biết Ngao Khôn sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới hắn.
Ngay tại lúc Tông Thủ cầm cái Long bì quyển trục kia, thời điểm đang
kinh ngạc nhập thần, thì giờ phút nà Ngao Khôn đúng là đang đứng ở bên
ngoài Vân Giới, ở trong một phiến hư không.