Thần Hoàng

Chương 1206: Chương 1206: Trận chiến độ kiếp. (1)




Sau khi gào thét, lại kêu lên một tiếng:

- Lục Vô Song, ngươi đây là muốn mượn đao giết người? Rất tốt! Lục Viêm Thiên ta không có lời nào để nói, bất quá ngươi cũng biết Đoạt Thiên Hoàn Dịch? Nếu muốn biết hạ lạc của vật ấy, liền phiền toái Vô Song đệ xuất thủ cứu Lục Viêm Thiên ta một mạng!

Theo tiếng nói của hắn, ở bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ. Một trung niên tú sĩ hai tay cầm ấn, theo đó thổ xuất ra nhất tự linh ngôn.

Lập tức là thiên trọng ba đào, chợt bao phủ Lục Viêm Thiên vào bên trong, từng tầng vờn quanh, giống như là một cái thắt lưng bằng ngọc vờn quanh người Lục Viêm Thiên.

Nước chính là vật chí nhu, lúc này lại phảng phất như là từng mặt kiên thuẫn, ngăn ở trước người Lục Viêm Thiên.

Từng phiến ở dưới kiếm thế trùng kích mà toái tán, lại có từng phiến tụ tập.

Trong nội tâm Tông Thủ có chút phân thần, Đoạt Thiên Hoàn Dịch? Hắn tựa hồ đã từng nghe nói qua.

Tìm kiếm trong trí nhớ, một lát sau thì đã có chỗ biết được. Đoạt thiên địa tạo hóa, dưới Thánh cảnh, dù là chỉ còn một điểm, một tia tàn hồn, dù là thần hồn câu diệt, cũng có thể khiến cho người chết tái sinh.

Lập tức động dung, trong cả đời này hắn tuy không có người cần phải cứu. Nhưng loại bảo vật này, nếu có được mà chuẩn bị, ngày sau hơn phân nửa cũng là có thời điểm cần dùng đến.

Như thế mà nói, ngược lại là không vội đem người này chém giết. Để cho hắn hưởng thụ một phen nỗi khổ sưu hồn, như thế cũng không tệ.

Lập tức hồi thần lại, phát giác ra thế kiếm kia dưới sự triền nhiễu của thủy quang thì đã có chút ít suy yếu.

Không khỏi lạnh lùng mỉm cười một cái, tiện tay phẩy tay áo một cái, một điểm ngân quang bỗng dưng xuyên ra, tật phi biến mất.

Chợt lóe lên, thời điểm xuất hiện trước mắt mọi người, rõ ràng là đã đính tại mi tâm của Lục Tuấn.

Lúc đầu Lục Tuấn kia vẫn không cảm giác được, cho đến khi khí cơ tiêu tán, hồn lực sụp đổ, mới chợt bừng tỉnh.

Ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin, sau đó trong nháy mắt đạo tiêu thân vẫn, thân hình hóa thành tro bụi tán đi.

Những thủy quang kia, cũng theo người này chết mà triệt để sụp đổ.

Kiếm ảnh của Tông Thủ lại là không trở ngại xuyên thẳng vào, cùng với từng đợt Phân Thủy Thứ ảnh kia đùng nhau trùng kích.

Ngay tại thời điểm hao hết nguyên lực được lấy từ trong đầu Giao Xà kia, một kiếm đã đem cánh tay trái của người này chặt đứt đến tận gốc.

Đang muốn tiếp tục tiến lên, một đạo ngân thương, cuối cùng cũng hạ xuống giới này.

Thương ảnh kia đánh tới, tức thì tựu như già thiên cái địa, từ ngoài giới này mà kích đánh tới.

Mang theo vô số lực lượng hư không, sát ý kiên quyết mênh mông, tụ ở mũi kích, khiến cho da thịt đau nhức.

Hai mắt Tông Thủ lưu lại, lúc này sinh lực trong cơ thể của hắn đã hao hết, vì vậy cũng không ngạnh kháng.

Bứt thân trở ra, thân ảnh lóe lên, đã ở bên ngoài ngàn trượng, đừng ở trên hư không.

Lục Viêm Thiên chỉ thấy kiếm ảnh đầy trời bỗng nhiên thu lại, liền biến mất không còn tăm tích.

Yên lặng trong chốc lát, liền phản ứng lại, lập tức là cười ha ha.

Hắn đến cùng là vẫn còn sống, chống cự được đến thời điểm Lục Vô Song ra tay.

Cơ nhục ở chỗ vết thương nơi cánh tay trừu động, cốt cách tăng trưởng, tức thì liền lại khôi phục như lúc ban đầu.

Trên mặt hơi chứa ý cười, lúc này phụ tá đắc lực của Lục Viêm Thiên hắn là Lục Tuấn đã chết,. Tiên giai tu sĩ dưới trướng cũng đã chết mất sáu, bảy người.

Thế nhưng mà như vậy thì như thế nào? Tu sĩ cường giả bực này, chỉ cần chính mình còn sống, chỉ cần nắm trong tay Thương Linh giới, tùy thời đều có thể mời chào.

Không để ý, chỉ dùng đôi mắt âm trầm nhìn xem Tông Thủ.

Nhất là thanh huyết sắc trường kiếm kia, chân nguyên ở trên thân kiếm thu nạp được rõ ràng là đã hao hết.

Tông Thủ đột nhiên ra tay, thẳng cho đến lúc Giao Xà chạy trốn, Lục Tuấn bỏ mình, Lục Viêm Thiên đoạn tay, chỉ là không đến năm cái hô hấp.

Ở trên Viêm Thiên phủ, những người như cũ còn sót lại, đều là lặng ngắt như tờ, khiến cho đỉnh núi lớn như vậy cũng có thể nghe được tiếng kim rơi.

Tịnh Âm chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, nàng đã sớm suy đoán, thực lực tu vi của Tông Thủ cũng cao thâm mạt trắc.

Nhưng cũng chưa từng dự kiến, chiến lực của người này rõ ràng lại mạnh đến trình độ như vậy.

Trực tiếp sát thương Viêm Thiên phủ, một đường mạnh mẽ đâm tới. Nếu không phải là ngân thương kia kịp thời xuất thủ.

Đoán chừng giờ phút này đã đem Lục Viêm Thiên kia trảm dưới kiếm.

Liền ngay cả Hiểu Nguyệt thiền sư, lúc này xũng là trợn mắt há hốc mồm, trong mắt là dị quang liên tục.

Chỉ là lập tức sau đó, liền lại nhíu nhíu mày, trên mặt lướt qua một tia lo lắng.

Không gian kia bị xé rách, một bóng người từ hư không giới ngoại bước vào giới này.

Niên kỷ tầm hai mươi, phong thần tuấn lãng. Ở giữa mi tâm có một nốt ruồi son màu đỏ thẫm ướt át, đúng là đang lấy ánh mắt lạnh lùng nhìn xem nơi này.

Mà theo sát phía sau người này, lại là một vị tu sĩ trẻ tuổi, tiến vào bên trong Thương Linh giới.

Vị trí đúng là ở sau lưng Tông Thủ, vô tình hữu ý khóa lại đường lui của hắn.

Lục Vô Song kia cầm ngân thương, ánh mắt không rời Tông Thủ nửa khắc, trong miệng lại đang hỏi Lục Viêm Thiên.

- Sự tình Đoạt Thiên Hoàn Dịch là thật? Ngươi biết chỗ hạ lạc chính xác?

Lục Viêm Thiên nghe vậy, lập tức cười khẽ:

- Tự nhiên là thật! Lục Viêm Thiên ta tự hỏi mặc dù là ti tiện, vẫn còn biết được lợi hại, không đến mực ở chuyện này mà lừa gạt ngươi.

Sắc mặt của Lục Vô Song bình tĩnh, trong mắt lại hiện ra một tia vui mừng.

Thời điểm nhân sinh khoái ý nhất, chính là chém được đầu của cừu địch, bước vào cảnh giới Thần giai tha thiết ước mơ. Chính mình cho rằng người yêu từ nay về sau đã thiên nhân chia cách, lại có cơ hội được phục sinh.

Thở sâu một hơi, sau đó ánh mắt của hắn cũng rơi vào thanh kiếm của Tông Thủ.

- Thanh kiếm này của ngươi thực là không tồi! Trong trường hợp lực cũ đã hết, ở trước mặt ta, sợ là vô dụng rồi.

Tông Thủ này nếu như còn có thể ở trước mặt hắn tùy ý giết người, tụ tập huyết nguyên chi lực, thì Lục Vô Song hắn cũng liền sống vô dụng nhiều năm rồi.

- Vốn tưởng rằng ngươi sẽ ẩn núp như con chuột ở trong Thương Linh giới này, thẳng đến lúc ta đem ngươi tìm ra, ngược lại là chưa từng nghĩ đến, ngươi sẽ không khôn ngoan như thế. Đúng rồi, có thể là đã tuyệt vọng, tới đây để ta tiễn ngươi một đoạn đường?

Nói là nói như thế, ánh mắt của Lục Vô Song lại ngưng tụ như đao, linh niệm triển khai, quan sát đến mỗi điểm biến hóa khí cơ của Tông Thủ.

Hắn nhớ rõ, lúc trước đuổi giết, mấy chục lần đem Tông Thủ này đẩy vào tuyệt cảnh, tuy nhiên lại bị người này dùng phương pháp thuấn không, nhẹ nhàng đào thoát.

Thậm chí trận chiến mở màng, để trừng phạt cho sự thiếu chuẩn bị của hắn, cơ hồ là đã chém hắn thành hai đoạn, ký ức cũng là vẫn còn mới mẻ.

Đối thủ giống như vậy, dù là tứ chi đứt gãy, xương cốt nghiền nát, cũng muốn lấy toàn bộ tinh thần để đề phòng, không thể khinh suất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.