Nguyên hồn của Tông Thủ bị thủng lỗ chỗ, mặt khác tính chất của Thôn
Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp khiến cho hồn hải của hắn biến thành một vòng
xoáy.
Chẳng những hấp thụ linh năng ngoài thân mà còn khiến cho
hồn lực ngưng tụ, không ngừng áp súc tự nhiên, không để tán ra bên
ngoài, đương nhiên là không thể nói tới bành trướng hoặc bay đi, vì thế
những lỗ thủng không ảnh hướng mấy.
Song mạch trong thể nội nếu bị huyết mạch nhân tộc kích phát từ ám thành minh hiện ra sẽ bài trừ Thiên Hồ Chi Huyết của hắn.
Ngoài ra lỗ thủng thần hồn khiến cho quá trình này càng thêm nguy hiểm.
Ngày nay dung nhập nguyên hồn ấn ký của Lôi Loan khiến cả hai tương hợp miễn cưỡng chống lại.
Nghĩ tới điểm này, vẻ mặt Tông Thủ trở nên bất đắc dĩ.
Tuy là miễn cưỡng có thể nói là đã giải quyết, bất quá hắn tu hành linh
pháp vẫn hung hiểm gấp mười gấp trăm lần nếu so với người khác.
- Quả nhiên là trời đưa đất đẩy khó lường. Hắc! Đàm Thu ta tự xưng là thông minh cũng không muốn trở thành con rùa rút đầu...
Nếu không phải hắn tự cho là thông minh, tu luyện hồn lực áp chế xung đột
khí huyết trong thể nội thì song mạch có hy vọng chuyển đổi thành đơn
mạch.
Ngày nay trái lại sợ ném chuột vỡ bình, cần đem hết toàn lực duy trì hai loại huyết mạch cân bằng trong cơ thể.
Thật có thể nói là tự lấy đá đập chân mình.
- Lục gia hùng bá 800 thế giới sao? Gia tộc này rốt cuộc là lai lịch ra sao mà có được hình thức huyết mạch khủng bố như thế?
Tông Thủ như có điều suy nghĩ nhìn hồn hải, hai cái ấn ký thần thú, trong nội tâm Tông Thủ giận dữ lan tràn.
Tiền cổ Lôi Loan xếp vào Top 100 trong số các thần thú, mà Thất Vĩ Thiên Hồ chỉ là hậu duệ thần thú nhưng có thể tiến giai.
Hai loại thần thú chi huyết hợp nhất vẫn chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi...
Nếu như hắn đoán không sai, chỗ thiếu hụt trên thân thể chính mình nhiều như vậy hơn phân nửa có quan hệ với nó.
Lại nhớ lại chính mình mấy tháng trước bị Hoàng Tuyền U Minh Khúc của Triệu Yên Nhiên mê hoặc nhìn thấy ký ức hồi bé của Tông Thủ.
Trong
truyền thuyết Lục gia vạn năm sau đã biến mất, chẳng biết đi đâu, truyền thuyết là đi tới thế giới mới.
Người đời sau chỉ có thể trong trò chơi Thần Hoàng cảm nhận được uy thế cường hoành của thế gia này. Bất quá mặc dù trong hoàn cảnh giả thuyết thì
gia tộc này vẫn hư thật khó biết, số liệu thiết lập trong trò chơi đại
khá cũng có sai lầm.
Dù sao thì người thiết lập trò chơi Thần Hoàng cũng chưa từng chính thức trải qua thời đại đó.
Chỉ có thể từ sử sách cùng kinh nghiệm vụn vặt của rất nhiều nhân vật thời
đại Thần Hoàng lại dùng trí não tính toán theo công thức.
Hơn nữa lúc hắn tiến vào trò chơi cũng không có ai tiếp xúc trực tiếp với Lục gia.
Tông Thủ âm thầm nhíu mày, ý thức rời khỏi nguyên hồn chi sau đó ngẩn ngơ
giật mình ngồi ngay ngắn ở trên lưng cự sư lâm vào trầm tư.
Sự
tình Lục gia có lẽ không quan hệ cùng hắn, mười ba năm không có tới
tìm hắn phiền toái. Chắc hẳn ngày sau cũng sẽ không để ý tới hắn.
Ngược lại mình cần cẩn thận đường đi trong tương lai là được.
- Tai họa ngầm trong nguyên hồn hiện ra đã được đền bù, vô luận công pháp hay là đan dược, hắn đều nhớ rõ vài loại nhưng ở trong thân luân của
mình có thiếu hụt điều gì mà Long Nhược quả quyết không cách nào đột phá tiên thiên.
Tông Thủ thử thúc dục đệ tam bộ trong hô hấp Đạo Dẫn Thuật, lại chỉ cảm giác tất cả thân luân cửu mạch đều thông suốt không
có điều gì đáng chú ý.
Chỉ là trong lòng của hắn lại càng cảm thấy âm trầm.
Mặc dù không phải cửu đầu luân mạch khả năng duy nhất cũng chỉ có nơi đó.
Quả nhiên là cửa ải khó giải quyết nhất, trách không được Lăng Vân Long Nhược không cần suy nghĩ lập tức bỏ qua hắn.
Thở dài một tiếng, Tông Thủ đem những sự tình phiền lòng này tạm thời đè
xuống. Bắt đầu đơn thuần mà hưởng thụ, nguyên hồn đăng nhập cảnh giới
Xuất Khiếu.
Hắn chỉ cảm thấy Linh Năng ở giữa thiên địa mênh mông như biển lớn bao vây hắn, không có nhiều loại ngăn cách của trước kia.
Linh Sư bình thường mới bước vào cảnh giới này sẽ bị Linh Hải mênh mông
trước mặt trùng kích sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông,
thường thường phải mất mấy tháng tốn thời gian mới có thể thích ứng.
Tông Thủ lại hoàn toàn chưa phát giác ra, phảng phất là cá ở trong nước, ý niệm tự do tự tại ngao du trong linh hải.
Tất cả Linh Năng chung quanh như thủy dịch tùy ý để hắn xuyên qua.
Đặc biệt là Linh Năng rời rạc trong thiên địa bị ý niệm của hắn thu nhận.
Tông Thủ bỗng nhiên cao hứng, ý niệm khẽ động, lòng bàn tay hắn bắt đầu hội
tụ một tia tử điện cuối cùng bành trướng thành một quả cầu ánh sáng tím
to cỡ nắm tay.
- Không biết lôi lực này có uy năng như thế nào?
Truyền thuyết lôi pháp ở Vân Giới cực kỳ hiếm thấy, chiếm cứ Đệ Tam Linh Phủ trên Tiêu Huyền Linh Tông. Trong truyền thuyết ở trên Tiêu Tử Cực
độ lôi pháp có thể một kích đánh nát Vân Lục, đáng tiếc không biết
phương pháp tu luyện. Lại nói thần hồn của ta đã xuất khiếu cũng nên
chọn một số đạo pháp để học. . Đúng rồi, còn cần một thanh phi kiếm Linh Khí, việc này có chút phiền toái.
Vô luận Võ sư Linh Sư trên thế giới này sử dụng vật trợ chiến đều chia thành ba cái cấp bậc: phù khí, Linh Khí, pháp bảo.
Tất cả phù khí do Linh Đoán Sư rèn ra, mà Linh Khí nhất đẳng cần Linh Luyện Sư mới có thể luyện chế.
Linh Đoán Sư bốn phía đều có, nhưng Linh Luyện Sư phần lớn đều bị những tông môn thế gia mời chào. Tán tu thường thường chỉ là luyện khí tiêu chuẩn
không bằng người.
Đông Lâm Vân Giới còn có chút Đại Thành có thể
mua được. Bất quá đến cùng có thể tìm được vật thuận tay hay không thì
phải xem nó có phù hợp tâm thần không, nhìn xem vận khí có tốt không.
Bỗng dưng trong lòng có cảm giác, Tông Thủ lấy lại tinh thần nhìn phía sau
lưng. Chỉ thấy Sơ Tuyết một thân khí cơ rốt cục khôi phục đều đều.
Lập tức hắn cười khẽ một tiếng thu Tiểu Kim đã sớm đã nhảy tới mệt bở hơi
tai lại, ánh mắt Sơ Tuyết sáng ngời cũng nhảy lên lưng cự Sư, Tông Thủ
bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, khẽ cười nói:
- Đúng rồi!
Tuyết Nhi, ta nhớ rõ nàng từng nói: phải luyện thành thân luân, phá vỡ
âm tỏa mới sinh hoạt vợ chồng với ta. Hôm nay nàng thu Nhân Cực Đan ước
chừng ba tháng này sẽ đột phá à!
Khí mạch trong cơ thể Sơ Tuyết
cứng lại từ giữa không trung té xuống nhưng cũng may nàng nhanh nhẹn
không bị ngã. Qua một lát mới nhảy lên lưng cự Sư lần nữa, hắn lại cúi
đầu không dám nhìn Tông Thủ ấp úng nói:
- Không được! Lúc trước
quân thượng nói ta mười tám tuổi mới có thể phá vỡ thân luân. Hôm nay
lại nhanh như thế thì... Thiếu chủ muốn sinh hoạt vợ chồng, chờ Tuyết
Nhi mười tám tuổi mới nói đi. Linh đế Nội Kinh có nói là chuyện nam nữ
làm quá sớm, ngày sau sẽ có tinh quan không cố, khí huyết thiệt thòi,
đủ chứng bệnh, tóm lại thì không được.
Tông Thủ cười khúc khích,
khí huyết thiệt thòi, đủ chứng bệnh sao? Nói càn nói bậy cái gì thế, hắn chưa từng nghe qua Linh đế Nội Kinh nói như vậy.
Tiếp theo đã thấy con mắt Sơ Tuyết hơi đổi ngược lại có chút tò mò:
- Thiếu chủ, Thất Linh Hoàn thật không cần sao? Vứt vào Huyết cốc có vẻ
không tốt, mặc dù là ma đạo chi vật nhưng ta cũng nghe nói dùng cho
chính thì tức là chính, dùng cho tà tức là tà...
Tông Thủ khẽ
giật mình, thầm nghĩ nha đầu cũng lớn rồi đây, còn biết đánh trống lảng
sang chuyện khác. Tông Thủ lắc đầu, thần sắc ngưng trọng đáp:
-
Vật ấy quá mức tàn nhẫn, ta không dám sử dụng. Nhưng lại không muốn
buông tha cho Cao Dật, dứt khoát giao cho người khác tốt rồi. Ngươi nói
đạo lý, nhưng Ma Đạo sở dĩ có hung danh như vậy đều có nguyên do của nó, không phải đơn giản như thế.
Tiếp theo Tông Thủ không giải thích nữa, chỉ thầm đoán vị tiên thiên kia lai lịch ra sao. Không biết bối
cảnh hắn như thế nào thì chỉ có thể hủy thi diệt tích.
Hắn mặc dù tự phụ nhưng cũng không cuồng vọng tới mức đối đầu với cường địch như thế.