Ngưng mặt nhìn Thái úy, Trọng Huyền chân nhân cũng hơi mang theo vài phần bối rối:
- Kỳ thật thần cũng khó hiểu, Đông Lâm Vân Lục cũng không có người có thể nhất thống Vân lục. Mặc dù có, có chư tông trấn áp, cũng khó tụ kết
Chân Long. Chuyện này, quả nhiên khiến cho người nghĩ mãi mà không rõ,
không thể tưởng tượng được.
Lão giả áo bào vàng yên lặng trầm ngâm, tiếp theo lại nghe Trọng Huyền kia lần nữa nói chuyện, giọng nói càng thêm đông lạnh:
- Nếu chỉ là như thế, thần cũng không mạnh mẽ xông tới hoàng cung. Chỉ vì cảm giác tất cả biến hóa của Đông Lâm Vân Lục lại cùng một nhịp thở với Đại Thương ta! Có cơ hội cường thịnh, cũng có suy sụp hiện ra, thấy
không rõ lắm, thật sự cổ quái, cổ quái!
Lão giả kia cùng Thái úy, lúc nghe được bốn chữ cùng một nhịp thở bốnc, vốn là mắt lộ ra sát cơ
lăng lệ ác liệt, thẳng đến câu cuối cùng mới bình phục lại, càng nhíu
mày.
Nếu không phải biết rõ vị Trọng Huyền chân nhân này quả thật sở trưởng số mệnh mệnh lý chi thuật, chưa từng nói sai, cũng sẽ không
bắn tên không đích. Thiếu chút nữa liền cho rằng quốc sư này đang đùa
bỡn bọn hắn, có cơ hội cường thịnh, cũng có suy sụp hiện ra? Đây rốt
cuộc là ý gì?
Cũng đúng vào lúc này, trong hư không bỗng nhiên có một đạo Tử Kim phù lục, xa xa rơi xuống, bay vào trong phòng.
Lão giả áo bào vàng ‘ Ân ’ một tiếng, bắt lấy tín phù, giây lát sau, sắc mặt lại lúc trắng lúc xanh.
Cũng không biết đã qua đã lâu, mới mãnh liệt tỉnh lại. Chỉ thấy Trọng Huyền chân nhân và Thái úy, đều nghi hoặc nhìn mình.
Lão giả nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc đốt tín phù kia thành tro bụi. Rồi sau đó thản nhiên nói:
- Là tin tức của Đông Lâm Vân Lục! Càn Thiên Tông Thủ, đã phục hồi lại
Huyết Vân Kỵ thời Thượng Cổ như cũ. Càng dùng Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận của Phù Linh Tông năm đó phong tỏa trăm dặm chung quanh Thượng
Tiêu Sơn, chỉ dùng bốn ngàn người, đại phá trăm vạn đại quân dưới Thượng Tiêu Sơn. Hôm nay dùng Huyết Sát song kỳ, muốn san bằng Thượng Tiêu
Huyền Linh Tông!
Trong phòng lập tức yên tĩnh như chết. Chỉ thấy
nơi Thái úy ngồi, truyền ra một tiếng răng rắc, cái bàn đang ngồi triệt
để nát bấy. Đồng tử càng co rút lại thành châm. Huyết Vân Kỵ? Huyết Vân
Kỵ của Vũ Liệt Quốc? Càn Thiên Sơn, không ngờ có hơn bốn ngàn?
Trong lúc nhất thời vô số nghi vấn nổi lên trong lòng, Càn Thiên Sơn đến cùng là từ đâu tìm được nhiều cường giả Võ Tông như vậy? Còn rốt cuộc từ nơi nào lấy được Huyết Vân Kỵ Giáp? Huyết kỵ sát tâm pháp, càng không khả
năng tìm được.
Trọng Huyền chân nhân ánh mắt cũng cuối cùng cũng thoải mái, bất quá càng nhiều hơn là vẻ đắng chát.
Cuối cùng cũng rõ, vì sao số mệnh một lục lại toàn bộ hội tụ vào một người.
Vì sao Đông Lâm Vân Lục, có thể tụ Chân Long chi khí.
- Thì ra là thế! Trách không được hiện tượng thiên văn lại có biến hóa như vậy!
Dùng Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận phong tỏa, vị kia Yêu Vương điện hạ kia, đây là muốn chém tận giết tuyệt rồi
Than nhẹ một tiếng, Trọng Huyền chân nhân hướng phía trên có chút cúi người:
- Thần khuyên bệ hạ Đại Thương ta đang không có đạo binh, trước khi có
thể cùng Huyết Vân Kỵ chống lại, tuyệt không thể là địch với Càn Thiên
Sơn! Bốn ngàn Huyết Vân Kỵ, đủ chống đỡ Hạo Huyền nhất tông hôm nay rồi
Lão giả kia lại yên lặng không nói, trong mắt có kị, có kinh, có ao ước,
cũng có một tia sợ hãi mơ hồ. Đang lúc trầm ngâm, lại chợt tâm thần khẽ
động, nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy vùng trời kia, một mảnh linh lực chấn động dị thường, xa xa truyền đến.
Cách xa mấy vạn dặm, nhưng mặc dù là hắn, cũng cảm thấy một hồi tim đập nhanh.
- Quốc sư? Không biết đây là dấu hiệu gì?
Trọng Huyền nhíu nhíu mày, rồi sau đó nhẹ thở dài:
- Hẳn là trên Thượng Tiêu Sơn có cường giả Thần Cảnh vẫn! Nếu không ngoài ý muốn, hẳn là Thượng Tiêu Huyền Linh không thể nghi ngờ
Mặc dù là hắn cũng chỉ là một tu sĩ Thần Cảnh mà thôi.
Lão giả áo bào vàng lại không chần chờ, chấn nát bấy kim sách co hai chữ ‘ Dương Phàm ’
Lại dời cuốn sổ có chữ ‘ Tông Thủ ’ lên trước, trực tiếp cắm vào vị thứ ba.
Hay cho một Tông Thủ! Lại xem Dương Phàm muốn tính toán nhân vật bậc này, thật đúng là buồn cười! Quả thực như thằng hề
Càn Thiên Sơn, đỉnh Trấn Càn Phong, khi tin tức của tín phù truyền vào đầu. Nhậm Bác chỉ cảm thấy đầu của mình sắp vỡ ra, trống rỗng. Mờ mịt sau
một lát, một cổ cuồng hỉ mới tuôn khỏi lòng ngực. Sau khi đại hỉ, tâm
tình kích động, cơ hồ như muốn bất tỉnh tại chỗ.
Lại mắt thấy
chung quanh, chỉ thấy trong đại điện, kể cả Hứa Thư kia, tất cả tham
nghị đều đã lần nữa khôi phục lại bình tĩnh. Đè nén xuống kinh hỉ sau
khi nghe tin Khâu Vi đại thắng, nhao nhao mắt mang ý hỏi thăm nhìn qua.
Nhậm Bác thở sâu ra một hơi, biết được những lời này phải nói mới được. Lại
chỉ cảm thấy giọng nói của mình trở nên vô cùng khô khốc:
-
Thượng Tiêu Sơn đã có tin tức, quân thượng đã đại phá 300 vạn đại quân
Thiên Thành Minh! Suất lĩnh bốn ngàn thiết kỵ, san bằng Thượng Tiêu
Huyền Linh Tông. Toàn bộ tông cao thấp, cả nhà tàn sát toàn bộ, không
còn ai may mắn sống sót! Bất quá tổ sư Thần Tiêu đời thứ ba, đã vẫn lạc
trong tay Quân thượng!
Trong tham nghị điện lại yên tĩnh như chết, tất cả mọi người kinh ngạc, giật mình không biết vì sao.
Có kịp phản ứng, đều dùng ánh mắt nhìn nhìn kẻ điên nhìn Nhậm Bác.
Thầm nghĩ vị lão thừa tướng này chẳng lẽ là bị tin tức trong kia đả kích quá nặng nên điên mất rồi? Hay là coi tưởng tượng của mình trở thành sự
thật rồi?
Đại thắng 300 vạn đại quân Thiên Thành Minh, dùng vô
song danh tướng của Tông Nguyên cũng miễn cưỡng coi như đáng tin cậy,
nhưng san bằng Thượng Tiêu? Cái này thật là buồn cười
Mặc dù muốn khiến tâm mọi người yên ổn, cũng không cần nghĩ ra loại tin tức hoang đường này a.
Trong lồng ngực cũng là càng thêm lạnh buốt âm trầm, chỉ sợ tin tức truyền về từ Thượng Tiêu Sơn không có gì tốt.
Tâm tình Nhậm Bác lúc này đã trấn định lại, tong lòng một hồi lắc đầu, thầm nghĩ quả là thế, hắn đã biết kết quả là vậy.
Sau khi thở dài, Nhậm Bác vươn người đứng lên, cũng không định giải thích,
càng chẳng muốn đi để ý tới những người này. Tâm thần hoảng hốt, có chút đi lại bất ổn, đi thẳng ra ngoài điện.
Lúc này đúng là lúc sáng
sớm, một vòng ánh sáng mặt trời đang nổi lên từ xa xa phía chân trời, là Kim Hà vạn đạo, huy hoàng vô cùng.
Thân hình Nhậm Bác cũng lần nữa định trụ, nhìn ánh sáng mặt trời kia mà ngẩn người.
Thắng! Là đại thắng!
Đông Lâm Vân Lục, ngày nay rốt cục đã có thể nhất thống.
Năm đó một thư sinh đến bước đường cùng, hôm nay lại chính thức trở thành thừa tướng một quốc gia, vận mệnh này, thật thần kỳ!
Nghĩ đến ngày Càn Thiên Sơn chính thức khai quốc, đã không xa nữa
Lão hữu ah lão hữu, chuyện ngươi lúc trước hứa hẹn với ta, hôm nay cũng đã làm được rồi!
Đáng tiếc hôm nay, ngươi cũng đã không còn, chỉ là hổ phụ hổ tử, tài hoa thao lược của quân thượng đều không kém gì ngươi.
Ngắn ngủn hai năm liền khiến cho Đông Lâm Vân Lục thống nhất, thậm chí tiêu diệt Thượng Tiêu