Thần Hoàng

Chương 451: Chương 451: Trụ thư chi mê. (2)




Liên tục dùng tâm niệm kêu gọi nhưng không nghe thấy Long Ảnh lão nhân trả lời thuyết phục. Trong nội tâm cũng hoảng hốt một hồi.

Long Ảnh nói hắn có phụ thân tốt rốt cuộc là có ý gi? Những đồ vật kia cũng có thể cam lòng bỏ qua? Rốt cuộc là nói cái gì?

Chẳng lẽ là đoàn hào quang màu xanh trong thần hồn của hắn? Hoặc chính là Trụ Cực Mệnh Thế Thư hắn đoạt được kiếp trứơc?

Nghe ngữ khí Long Ảnh lão nhân thì đầy đủ mọi thứ của hắn hôm nay dường như là Tông Vị Nhiên thành toàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Bản thân mình thay thế Tông Thủ, nắm giữ thân hình Tông Thủ thì Tông Vị Nhiên cũng đã biến mất vô tung, một mình một người đi vào Trầm Luân Vân Hải.

Còn có ‘ Tông Thủ ’ kia cuối cùng triệt để tiêu tán nói câu kia ‘ ta và ngươi hai người vốn là nhất thể. Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi ’, giờ phút này nghĩ đến cảm thấy sởn hết cả gai ốc, theo bản năng không muốn nhớ lại.

Chẳng lẽ vạn năm sau những trải nghiệm tất cả của mình đều là giả? Thế giới này cũng không có Kiếm Hoàng Đàm Thu sao?

Chính mình chỉ là Tông Thủ phân liệt hồn niệm? Hoặc là Kiếm Hoàng Đàm Thu vạn năm sau vốn là Tông Thủ?

Hàiiiiiiiii...! Làm sao có thể? Những kinh nghiệm bản thân trải qua kiếp trước cho dù là cừu gia hảo hữu đều vô cùng sinh động, làm sao có thể là ảo cảnh? Cho dù là cường giả chí đỉnh phong cũng tuyệt đối không làm được.

Thời điểm tâm niệm lộn xộn thì càng nghĩ càng cảm giác hoang đường, càng không có đầu mối. Khí huyết trong người di động gần như cuồng bạo. Cũng chính thời điểm này ý niệm cường hoành lần nữa lăng không mà đến. Mà âm than hLong Ảnh lão nhân lại vang lên lần nữa:

- Thiếu chút nữa quên nói, ngươi lúc trước thi triển Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp rất là không tệ. Nhưng mà ngày sau cũng cần phải cẩn thận. Thôn Thiên tôn giả tuy bởi vì công pháp này mà hóa điên, nhưng mà theo ta thấy là do người này quá lạm dụng nó. Môn công pháp này hơn phẩn nửa không phải là do một người sáng chế mà ra, ngươi ngày sau cẩn thận lục lọi đi, không ai vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Hôm nay có thể thôn phệ thiên địa nguyên khí, thời điểm nhỏ yếu thì có thể tổn hại có thừa mà bổ chưa đủ, sau này cường đại có thể tổn hại chưa đủ mà dâng tặng có thừa. Có thể nói là biến thái! Thiên Đạo đều bị nó chiếm toàn bộ. Công dụng chính thức của nó bởi vì có được Trụ Cực Mệnh Thế Thư mới được...

Tông Thủ bản thân đang yên lặng nghe mà nhập thần. Nhưng tới câu cuối cùng thì thân hình chấn động, trên mặt của hắn hiện ra thần sắc rung động mạnh.

Cũng không biết là Long Ảnh vô tình ý nói tới hay là thật nhắc tới...

Âm thanh Long Ảnh lão nhân lúc này lại vang lên.

- Việc này chớ suy nghĩ quá nhiều, tất cả nhân quả ngày sau khi ngươi tới Trầm Luân Vân Hải nhìn thấy phụ thân của ngươi thì sẽ hiểu toàn bộ. Mặt khác nói thêm câu nữa, Long Ảnh lão nhân ta có chuyện may mắn lớn nhất cả đời có khả năng là thu Tông Thủ ngươi làm môn hạ. Vì vậy trong lòng của ngươi không cần có gánh nặng...

Âm thanh vang lên đã hơi dần dần mơ hồ, nói đến ‘ gánh nặng ’ thì sau đó lập tức biến mất. Tông Thủ trong nội tâm, lại kêu gọi vài câu, cuối cùng vẫn không nhận được câu trả lời thuyết phục của Long Ảnh lão nhân.

Trong lòng biết ý niệm của sư tôn mình đã triệt để rời khỏi Vân Giới. Tông Thủ than dài mở to mắt.

Trong nháy mắt tiếp theo hắn cười khổ một tiếng. Có một số việc đúng là không rõ thì không cần nghĩ nữa.

Vẫn còn không rõ vì cái gì Long Ảnh lão nhân lúc trước lại coi trọng hắn như thế?

Mặc dù phân lượng của hắn thế nào thì hắn rõ ràng. Mặc dù có thể có thể phá được huyền bí trong bức tường, dùng thân phận thánh giả của Long Ảnh thì không cần tỏ thái độ ‘ khẩn cầu ’ bảo hắn bái sư.

Thật sự có thể nói là quá kỳ quái...

Còn có Trầm Luân Vân Hải, rốt cuộc hắn nên làm thế nào đây? Vị Cuồng Huyết Yêu Thánh Tông Vị Nhiên và mình có quan hệ gì?

Trong nội tâm tạp niệm hiện ra, Tông Thủ suy tư một lát biết rõ khí tức trong người cuồn cuộn. Trong nội tâm của hắn cả kinh quyết đoán đem nó áp mạnh xuống.

Mà khi Tông Thủ đưa mát nhìn qua thấy Tông Nguyên đang thương cảm nhìn hắn.

- Quân thượng, Long Ảnh Võ Thánh đã rời đi rồi?

Tông Thủ gật gật đầu, đang muốn đứng lên thì cảm giác kinh mạch toàn thân lúc này đau đớn mạnh mẽ. Tất cả cơ bắp ngàn thân như có ngàn vạn con kiến thôn phệ nhân hình.

Không còn chút sức lực nào, Tông Thủ không thể không lần nữa ngồi xuống, vô cùng chật vật.

Trong nội tâm hiểu ra, biết được đây là hậu quả xấu khi đấu toàn lực với ba người Long Nhược kia.

Mặc dù ngoại đan thật tốt, nhưng mà thể chất của hắn tổn hại thật lớn, kinh mạch cũng ảnh hưởng quá lớn. Nếu không có Long Ảnh lão nhân trợ giúp hắn thì chỉ sợ chín đầu luân mạch hôm nay đã bị cắt thành mười đoạn.

Tiếng buồn bã thở dài, Tông Thủ không thể không điều tức lần nữa. Vô ý thức muốn mượn nhờ linh năng dồi dào của ngoại đan.

Sau khi suy nghĩ lại cảm giác không đúng. Tông Thủ mang Thiên giai ngoại đan giấu bên ngoài tay áo lấy tới trước mắt. Chỉ thấy bên ngoài có chữ phong to lớn.

Không khỏi ‘ ah ’ một tiếng, thần sắc tim đập mạnh và loạn nhịp. Biết được đây nhất định là Long Ảnh lão nhân gây nên, phòng hắn lạm dụng vật ấy.

Lần này xem như triệt để đánh hắn trở về nguyên hình.

- Chuyện này cần gì phải khổ như vậy...

Không có Thiên giai hai mạch ngoại đan thì hắn nhiều lắm chỉ có chân khí vừa mới bước vào Vũ Tông, hồn lực cũng mới vừa tới Hoàn Dương Cảnh Linh Sư mà thôi.

Mặc dù gần đây nắm giữ kiếm phách nhưng không thể vận dụng cũng vô dụng.

Lập tức cũng đành phải thành thành thật thật đem một quả đan dược chữa thương ăn vào, sau đó thôi vận luyện hóa. Lại phối hợp điều hòa hô hấp điều dưỡng khí cơ trong cơ thể một phen. Đem những chân khí hỗn loạn quy nạp lại.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu khi những thương thế nào tốt đẹp hơn, bỗng nhiên nội tâm Tông Thủ lại cảm nhận. Ánh mắt nhìn qua hướng xa xa. Chỉ thấy ở đối diện có hai ánh mắt nhìn qua.

Hai thân ảnh đứng ở đỉnh núi mấy ngàn trượng lờ mờ nhìn qua bên này. Một người trong đó ăn mặc áo trắng quần trắng, hơn phân nửa bị huyết nhục nhuộm đỏ. Người này chính là Hùng Ngọc, ánh mắt điềm tĩnh không mang bao nhiêu hận ý.

Một người khác chỉ chừng hai mươi, cầm quạt đứng đó, hơi có chút nhẹ nhàng của công tử thế gia. Thần sắc hiếu kỳ nhìn qua bên này giống như người vạn năm sau xem thú trong vườn thú, nhìn qua linh thú hiếm lạ.

Sau khi nhìn thấy Tông Thủ nhìn qua thì Hùng Ngọc lập tức quay người rời đi. Mà tên còn lại cũng thu quạt nhìn qua phía Tông Thủ, lại làm ra động tác cắt cỏ sau đó là cười nhẹ cùng rời đi theo Hùng Ngọc.

Bởi vì cách thật xa nên tiếng cười kia tự nhiên không nghe được, nhưng mà từ biểu lộ của hắn biết rõ là khiêu khích và khinh thường.

- Người này rốt cuộc là ai?

Tông Thủ ngạc nhiên, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hắn còn chưa thấy qua người nào quái lạ như vậy, thật sự là dại dột nha, hỏi:

- Bọn họ đứng ở đó bao lâu rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.