- Chưa từng!
Cao Nhược kia lắc đầu:
- Bất quá Đạo Linh
Khung Cảnh đã có đối sách. Tựa hồ muốn đem nhân lực chư tông đều tụ tập
một chỗ để chống đỡ. Mặt Đông hơn mười tông phái đã đang bắt đầu bố Thái Dịch Huyền Khôn Trận.
Ân Ngự cười, hắn cũng đã ngờ tới Đạo Linh Khung Cảnh này tuyệt không xin giúp đỡ Thái Linh Tông.
Đạo môn tông phái này càng sợ hãi Thái Linh Tông như hổ.
- Trước là không thể thắng đợi địch có thể thắng được sao? Vô Khư này lại đúng là hiểu rõ binh pháp!
Cao Nhược lại có chút khinh thường nói:
- Hắn nếu thông binh pháp, nên sớm làm vậy rồi!
- Điều này cũng không phải do Vô Khư, nếu không phải bị bức đến tuyệt cảnh này, đám đạo môn chư tông kia làm sao chịu đáp ứng?
Ân Ngự nói, khóe môi là ý vị thâm trường khẽ nhếch lên:
- Hơn nữa Thái Dịch Huyền Khôn Trận này vừa bày bố, ngày sau đã có thể
khó triệt hồi được. Đông bộ chư tông, sớm muộn đều phải toàn bộ rơi vào
trong khống chế của Đạo Linh Khung Cảnh. Đây là việc mà lịch đại Khung
Cảnh cung chủ trong quá khứ đều mong nhớ ngày đêm mà chưa làm được.
Không chỉ chư tông chống cự, Thái Linh Đạo Lăng kia cũng là có nhiều
quấy nhiễu. Mỗi khi sắp thành lại bại. Việc này nếu có thể ở trong tay
hắn hoàn thành, chỉ bằng phen công tích này, Khung Cảnh cung chủ chi vị
kia của hắn cũng đã vững như Thái Sơn!
Cao Nhược kinh ngạc, tỉ mỉ suy nghĩ lại, không ngờ thực sự là như vậy, không khỏi hấp một ngụm hàn khí.
- Nói như thế, Vô Khư này đúng là có ý định làm vậy...
- Cái đó lại đã vị tất! Trước trận chiến này, người phương nào có thể
nghĩ đến Tông Thủ, có thể có kiếm đạo vô địch như vậy? Có thể có thủ
đoạn Lôi Đình như thế? Hướng theo đà phát triển này, hóa bất lợi thành
có lợi, liền có thể xem như là bậc trí giả rồi.
Bất chợt Ân Ngự kia lại không thèm để ý cười nói:
- Nói chung trận chiến này, Tông Thủ kia hơn phân nửa là đã định sẽ thua! Hắn nếu biết thời cơ mà rút đi còn tốt. Nếu không lùi lại, vậy chỉ có
thể là kết cục thân vẫn! Việc này Đại Thương ta không cần nhúng tay vào, làm người xem được rồi...
Hơi do dự một chút, lại ngưng trọng nói:
- Tận lực để tặc tử kia sống trở lại Kiền Thiên.
Trong hai chữ "tặc tử" kia lại tràn ngập vẻ căm giận.
Cao Nhược còn lại là ngầm hiểu khom người một cái.
Vô luận là đạo môn, hay vẫn là Kiền Thiên đều là kẻ địch của Đại Thương.
Đạo môn thắng, đối với Đại Thương mà nói cũng không có chuyện tốt.
Nếu trận chiến này có thể đánh tới lưỡng bại câu thương mới là kết quả tốt nhất.
Trường kiếm như máu, Tông Thủ yên lặng đứng yên ở giữa không trung.
Dưới chân, kiếm khí kia ngưng tụ, ở dưới mặt đất khắc ra từng đạo vết kiếm sâu đạt tới vài thước.
Từ trên trời nhìn xuống lại là hai hàng chữ số.
- Hai mươi lăm, năm vạn sáu nghìn bốn trăm hai mươi hai người...
Chữ viết cũng không tận lực chải chuốt, lại vẫn như cũ như tranh sắt ngân
câu. Mỗi một bút, mỗi một hoa đều giống như một ngụm bảo kiếm, ẩn hàm
một cỗ nhuệ khí khó có thể diễn tả bằng lời. Càng mơ hồ đem vô tận lệ ý
sát niệm ẩn dấu bên trong!
Một mực nhìn ngó xung quanh đều là
máu. Đem mặt đất nhuộm đỏ, thi hài vương vãi khắp nơi. Nếu nhìn kỹ đều
có thể phát giác, những người này đều không ngoại lệ, đều là bị một kích mà mất mạng. Trong cơ thể không một tia kình khí dư thừa nào.
Lúc này Tông Thủ cũng đang lẳng lặng nhìn kiếm trong tay. Một tia huyết sắc khí huyết bao bọc quanh thân thể.
Nguyên lai đây là Sát Lục Kiếm Đạo...
Muốn giết liền giết, toàn tâm toàn ý. Tâm niệm mọc lên, liền có thể giết người, là đơn giản như vậy...
Lúc này nếu có người ở trước kiếm của hắn, tu vi không đủ, nhất định là tim và mật đều sẽ nứt ra.
Sát ý nồng đậm, đã đủ có thể đả thương người! Hai mươi lăm tông phái, hơn
năm vạn người. Bất tri bất giác, đã đem Sát Lục Kiếm Ý này đẩy lên tới
trình tự phách cảnh!
Nhớ kỹ năm xưa Lý Tà Linh có nói, muốn tàn sát mười vạn, mới có thể tu thành Huyết Sát Kiếm Ý.
Lúc này hắn cũng đã dễ dàng hoàn thành rồi.
Chỉ vì vẫn lạc dưới kiếm thực sự có quá nhiều cường giả, thực lực đa phần là trên tam giai.
Cũng có thể mơ hồ cảm ứng được, một tia oán ý sát lực kia quanh quẩn ở trên thân kiếm, ngưng mà không tiêu tan.
Huyết tinh chi khí ập vào mũi, khiến người ta trong bụng cồn cào muốn nôn ra.
Tông Thủ cũng đồng dạng chỉ cảm thấy không khỏe, loại cảm giác này hồi lâu rồi cũng không có.
Bất chợt nhíu mày nhăn mặt lại, cưỡng ép đè xuống.
Thoáng chút khiến hắn vui mừng, là Khiếu Nhật mặc dù có chút không thích huyết tinh chi khí này, vào lúc này đã đặc biệt an tĩnh. Nhưng cũng đồng dạng không có chán ghét chút nào, ngược lại càng ở trong tay áo của hắn,
thoảng phát ra tiếng gào khóc, chiến ý sôi trào, nhảy nhảy muốn thử.
Tông Thủ tiếp đó lại nhìn Tiểu Kim ở trên tay phải của mình, đang hóa thành hộ tí quấn lấy.
Cảm nhận được trong cơ thể nó, mai nguyên hạch kia đang chuyển hóa.
Thú loại đồng dạng cần đến Tiên Cảnh mới có thể kết đan, bất quá đến lúc
đó, nguyên hạch của Tiểu Kim cũng đã không còn tình trạng như dĩ vãng
nữa, mà có hình thức ban đầu đại thể của một thú đan.
Bất quá lúc này, biến hóa càng kịch liệt vẫn là huyết mạch của Tiểu Kim.
Nhục thân hầu như thời thời khắc khắc nào cũng đều đang tăng cường lên. Bỗng nhiên kiên cố, chốc lát lại mềm dẻo ra. Có đôi khi bất chợt co rút lại, để cánh tay phải của hắn vừa vặn có chút sinh đau. Rồi sau đó lại buông ra, thiếu chút nữa từ trên tay hắn rơi tuột xuống đất.
Từ đó bắt đầu, đến bây giờ đã có tám canh giờ, còn cần bốn thời thần nữa mới có thể hoàn thành tiến giai độ kiếp.
Còn có bên cạnh, mấy con Thánh Hỏa Ngân Nghĩ này nữa. Bên cạnh thân mấy mai trùng kén ngân bạch sắc, biểu hiện rõ ràng bình tĩnh. Bất quá bên trong cũng đồng dạng là đang hoạt động kịch liệt.
Bất quá Hàm Hi này tuy là cùng với Tiểu Kim đồng thời bắt đầu tiến giai. Nhưng tiến độ lại tuyệt nhiên khác nhau.
Nhục thân cường hóa chậm hơn Tiểu Kim đủ một đoạn.
Chỉ vì "vạn tượng", chính là thần thú Thiên Địa này từ khi sinh ra đã có.
Mà dị chủng trời sinh còn lại chỉ duy một loại này, tiền vô tham chiếu.
Bản thân là có thể cùng thần thú sánh ngang, thậm chí siêu việt sinh vật,
vì vậy thời gian cần để tiến giai, vượt qua Tiểu Kim gần hơn gấp đôi!
Rất nhiều càng cần Hàm Hi tự mình đến nắm chặt, hơi chút bước đi sai lầm, sẽ ảnh hưởng đến ngày sau...
Chỉ là nhìn tình hình bên trong trùng kén, Tông Thủ cũng đã koong cần lo lắng nữa.
Con Thánh Hỏa Nghĩ Hậu này xa xa so với hắn tưởng tượng còn muốn thông minh hơn nhiều.
Lần đầu cường hóa, chính là cặp cánh kia. Đến lần thứ hai mới là đao phong giáp trụ.
Ngân bạch thánh hỏa thì đặt ở lần cuối cùng.
Hàm Hi này khiến cho lòng người e sợ. Chính là độn tốc kinh nhân so với bộ
phận Linh Cảnh thần thú còn muốn nhanh hơn một bậc kia.
Mà nếu muốn có cũng đủ cao tốc, ở không trung phi độn, bản thân cũng cần thể xác vô cùng cứng rắn.