Nguyên Vô Thương giờ phút này cũng phải cười khổ nói:
- Cho dù là Chí Cảnh, đến đây cũng chỉ có khả năng ngã xuống.
- Năm đó Mặc môn ta từ lúc Mặc Tử vô cớ biến mất vẫn luôn không xuất
hiện tu sĩ Chí Cảnh. Ở trong bách gia dần dần bị áp chế, cũng rơi xuống
hạ phong. Vì vậy vài vị đại tượng sư trong môn phái luôn luôn nghiên cứu phương pháp chế hành Chí Cảnh. Ban đầu là đem hy vọng ký thác vào con
rối ngọc. Nhưng làm đến một nửa thì tài lực của Mặc môn không đủ dùng
nữa, vì thế đã hợp tác với Thủy Tần. Mười hai người đồng trấn quốc này
chính thành tựu cao nhất của Mặc môn ta, sao có thể bình thường được
chứ?
Trầm Nguyệt Hiên thản nhiên nói xong, tay lại không ngừng bắn ra mấy tờ
phù chú, từ bốn phương tám hướng bay về phía không trung.
Sau đó cùng một lúc nổ tung, phút chốc xuất hiện mấy làn sóng linh văn,
lan tràn ra toàn bộ cung A Phòng. Trừ bỏ những kiến trúc có cấm trận bảo vệ thì cơ hồ không bỏ qua bất kỳ một góc chết nào cả.
Trầm Nguyệt Hiên tập trung cảm ứng, sau một lúc mới do dự mở miệng nói:
- Ít nhất có bảy đám người, đã tiến vào trong cung A Phòng, nhưng đều không có động tác gì cả.
Phòng vệ trong cung A Phòng rất sâm nghiêm, nơi này tuy có hơn mười vị Thánh giai, có thể sớm nhảy vào cũng không nhiều lắm.
Dù sao mỗi một vị cũng không có khả năng đều giống như Tông Thủ, nắm giữ ba loại thần thông tầng mười hai cấp diệt thế, cầm trong tay trụ thư,
độn pháp lại kinh người.
Mà còn có rất nhiều tu sĩ của tông phái nhỏ, thậm chí là còn không thể đến được mộ thật ở đây nữa là.
- Bên ta vừa cảm ứng được Từ Phúc!
Lâm Huyền Huyên nhìn về phía chính điện:
- Người này quả nhiên là đã đến Chí Cảnh! Thực lực bản thân cũng không ở dưới Nguyên Tĩnh. Chỉ là lúc này tâm ma chưa hóa giải, một khi thành
công, thì chắc chắn sẽ vượt qua sư tôn Long Ảnh của ngươi. Bất quá bên
kia giống như mới trải qua trận chiến lớn thì phải, một mảnh hỗn độn --
Tông Thủ lập tức biết được Minh Nhật Hiên đã đến đây ra tay trước rồi.
Cũng không biết người này có thành công hay không nữa? Và có toàn thân trở ra không?
Từ Phúc cũng có thể cảm ứng được, người này ở trong mộ Tần hoàng hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Lúc này thực lực của cả đám người họ đều bị áp chế trên diện rộng, nghĩ đến người này lại cảm thấy đáng sợ.
- Từ Phúc tuy rằng phải kiêng kị, nhưng lúc này hắn phải chủ trì chuyện
Tần hoàng sống lại, hơn phân nửa là không thể phân tâm. Nếu mọi người ở
đây đã không có chủ ý đụng đến di trân của Tần hoàng thì cứ trực tiếp
rút lui là được.
Trong ánh mắt Lâm Huyền Huyên chợt lóe sáng, nhìn Tông Thủ:
- Ngươi hiện tại tính làm thế nào hả?
Tông Thủ suy nghĩ nghiền ngẫm, nếu Từ Phúc có thể dùng chân thân để ra
tay thì trong mộ Tần hoàng này phỏng chừng chỉ cần một mình Từ Phúc liền đủ để càn quét toàn bộ Thánh cảnh đi vào đây rồi.
Cư sĩ Minh Nhật Hiên cũng đừng nghĩ có thể toàn thân trở ra trước mặt Từ Phúc, thần khí truyền thừa kia trực tiếp buông tha cho rồi.
Nguyên nhân là vì Từ Phúc chỉ có thể lấy thân thể phân hồn để ứng chiến, mới khiến cho rất nhiều Thánh cảnh sinh ra ý rình mò.
Tình hình như thế này cũng là do Từ Phúc kia cố ý dung túng mà thành thôi.
Nhưng cho dù là hóa thân ngoài thân của Từ Phúc cũng phải tốt như vậy ứng phó.
Chính điện hoàng cung là nơi trông coi trọng điểm của thi quân Đại Tần,
cũng là nơi hội tụ của đám người Trọng Huyền, ít nhất cũng phải có sáu
vị Luyện khí sĩ Thánh giai trong đó.
Số lượng nhìn như không nhiều, nhưng thực lực của sáu người này không bị áp chế bởi Lưỡng nghi tụ long trận và người đồng trấn quốc, như vậy thì không thể không khiến người khác kiêng kị rồi.
- Đợi thêm một lát nữa, chỉ sáu người chúng ta đi vào cũng vô dụng thôi.
Tông Thủ trầm ngâm nói:
- Chuyện cấp bách bây giờ là liên lạc với Thạch Việt trước nhìn xem.
Trong mộ Tần hoàng này chỉ có một mình hắn là đáng tin nhất, có thể tạm
thời định ra minh ước.
Thực lực của sáu người bọn họ quả thật là vô cùng đơn bạc. Nếu muốn xâm
nhập vào nơi đó, theo tính toán của Tông Thủ, ít nhất cũng cần hơn mười
vị Thánh giai liên thủ mới có thể làm được.
Nếu không thì chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, hoặc là làm đá lót đường cho người khác.
- Làm việc thì phải tính thua trước, rồi mới tính thắng sau. Bây giờ
chúng ta cần tìm một đường lui trước đã. Một khi chuyện không như ý thì
vẫn có thể toàn thân trở ra!
Tông Thủ đang nói chuyện, lại đột nhiên cảm thấy trái tim đau đớn, không ngừng co rúm.
Khí huyết cả người cũng như chảy ngược, nội tức thiếu chút nữa là không
khống chế được, trong hồn hải thì lại giống như bị mạnh mẽ xé mở ra, vỡ
thành trăm ngàn mảnh vỡ.
Mà ngay lúc này lại rõ ràng nghe thấy được vài tiếng rồng ngâm phượng hót, giống như đang chống lại gì đó.
Theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra xa, mơ hồ có thể thấy giữa không trung
hiển hóa ra chín con hắc long khổng lồ. Đối diện chín con hắc long là
sáu con xích long hỏa diễm đầy người, đang đối kháng đánh nhau.
Hắc triều đầy trời thổi quét tới, sáu con xích long trông có vẻ vô cùng
gắng gượng, cả người đều bị thương. Bất quá sau mỗi lần tiếng chim
phượng hót vang lên thì tinh thần của sáu con xích long dần dần khôi
phục một chút. Tuy vẫn không lấy quả địch chúng, nhưng cũng không xuất
hiện xu hướng suy tàn.
Nhưng cảnh tượng như vậy lại rất mơ hồ, khiến người ta nghi ngờ đây căn bản là ảo giác do đau đớn tạo ra.
Trước mắt Tông Thủ bỗng biến thành màu đen, cả người phát run, ước chừng qua một lúc lâu mới có thể khôi phục lại.
Chỉ thấy sáu người thì mỗi một mình Lâm Huyền Huyên là còn tốt, bốn
người Nguyên Vô Thương đều đổ mồ hôi ướt đẫm áo, cả người như mới từ
nước ra. Cho dù là vậy thì sắc mặt của Lâm Huyền Huyên cũng trắng bệch,
vô cùng khó coi.
- Là long uy --
Trầm Nguyệt Hiên thở hào hển, gắng gượng đứng thẳng dậy:
- Vị Tần hoàng kia hẳn là sắp tỉnh rồi. Không hổ là bá chủ hoàng đạo duy nhất có thể thống nhất Vân Giới, uy thế quả nhiên rất mạnh!
- Tần hoàng này tuyệt đối là Chí Cảnh!
Nguyên Vô Thương cũng cố hết sức nói:
- Thánh tôn Chí Cảnh mà ta từng gặp trước kia không một ai có thể cướp được ngôi vị của hoàng đế Thủy Tần này.
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu, chỉ nói riêng về uy áp hồn niệm và thanh thế,
cho dù là Vô thượng nguyên ma cũng kém vị Tần hoàng này một khoảng xa.
Còn chưa từng gặp mặt, chỉ cách xa nhau hơn sáu mươi mét, chỉ cần một
sóng ý niệm vô thức khuếch tán này thì đã có thể ép đến nàng thiếu chút
nữa phải quỳ lạy thần phục.
Tông Thủ lại không cảm giác được có uy áp gì, nhưng ở vẫn như cũ cảm
giác trái tim của mình đã run rẩy không ngừng. Mơ mơ hồ hồ như cũng tồn
tại ở phía chính điện kia cộng minh hưởng ứng.
Khí cơ kia mênh mông như biển, đang chìm vào ngủ say, lại bao la hùng vĩ! Có uy nghiêm bễ nghễ vạn vật, không thể mạo phạm.
Người đó, chính là Tần hoàng sao?