Sơn mạch gập ghềnh, khó có thể thông hành đại binh, chỉ cần rất ít binh lực, trấn giữ ở cửa ải hiểm yếu liền có thể khiến quân địch không thể tiến thối rồi.
Khổng Dao biết rõ dùng binh chi đạo, địa hình tuyệt hảo như thế sao có thể không cần đến chứ?
Lúc Ích Ma Thần Toa của Tông Thủ hàng nhập trong đại doanh, mấy chục vạn binh tướng nơi này đều hoan hô như sấm động.
Tất cả tướng lãnh, đều vô cùng phấn chấn, đây là chỗ tốt của ngự giá thân chinh, Tông Thủ đích thân tới trước trận, đối với cổ vũ sĩ khí có thể nói là không cách nào đo lường được..
Tông Nguyên và Nhậm Thiên Hành, cùng ngày liền từ nơi trú quân bên ngoài vài trăm dặm chạy đến tham kiến Tông Thủ.
Chỉ có Khổng Dao, đối với Tông Thủ đến có chút lãnh đạm.
- Thiếp thân dưới trướng binh lực không đủ, mấy chỗ cửa ải kia đều chống cực kỳ vất vả. Đến bây giờ còn có thể cường chống, là vì Đại Thương căn bản là không chăm chú. Chuẩn bị chờ quân ta chủ động buông tha cho mấy cửa ải này.
Có thể khiến Khổng Dao chủ động buông tha cho ưu thế địa lợi, chỉ có một khả năng, đó là hạm sư chiến bại.
Khi đó ngoại trừ biện pháp nhanh chóng mưu cầu tuyệt chiến ra, cũng chỉ có thể toàn lực bỏ chạy thôi.
Sau khi nói xong, Khổng Dao liền dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tông Thủ.
- Quân thượng ngươi thật sự là một người tới sao
- Tông Thủ hơi gật đầu, đích thật chỉ có mình hắn chạy tới đây.
Thậm chí ngay cả nghi thức cũng không có.
- Khâu thúc hắn đã trưng tập 400 vạn tam giai võ tu, nhưng mà những người này muốn phát huy công dụng lại cần một thời gian nữa.
Đại Càn lúc này, không phải là không có tiền, nhưng thật sự không có quá nhiều binh lực có thể dùng.
- Nói cách khác, không còn hậu viện nào khác nữa sao?
Nhậm Thiên Hành nhíu mày, sau khi thất vọng khẽ thở dài một hơi, sau đó lại giãn ra:
- Cũng thế, một trận chiến này cũng chỉ khó khăn hơn lần đó Dạ Xoa Tộc xâm nhập Huy Châu có chút ít. Chưa hẳn đã không cơ hội thắng.
Kỳ thật hắn cũng không phải không rõ ràng tình hình Đại Càn hiện giờ, thân là sư huynh đệ và hảo hữu của Trương Hoài, hắn ngược lại rất rõ.
Mới rồi chỉ là ôm vài phận hi vọng đối với Đại Càn tiên đình Tông Thủ thành lập ở ngoại vực thôi.
Mà mấy vị tướng lãnh trong tràng cũng đều im lặng. Dù đều đã từng là người danh truyền một phương, có danh xưng danh tướng, trải qua vô số mưa gió, nhưng lúc này cũng cảm thấy rất áp lực.
Tông Thủ độc thân mà đến, khiến cho hi vọng cuối cùng của bọn hắn cũng triệt để tan vỡ.
Viện quân vô vọng, cũng chỉ có thể bằng vào 320 vạn đại quân, 3 vạn Huyết Vân Kỵ khổ chiến với Đại Thương thôi
Tông Thủ lại cười:
- Viện quân vẫn phải có, sẽ đến ngay thôi.
Mấy người Tông Nguyên thần sắc khẽ nhúc nhích, biết được Tông Thủ nói, nhất định là Vị Ương Kiếm Kỵ của Kiếm Tông cùng với Thương Sinh Huyền Long Sĩ của Thương Sinh Đạo.
Đúng là có hai chi tinh nhuệ này, bọn hắn mới cho rằng Đại Càn còn có vài phần cơ hội thắng.
Chỉ là quốc quân, ước chừng không biết trước khi hắn đến, quân tâm 300 vạn binh ở đây đã rơi thấp đến tình trạng nào.
Nho địch, hoa mắt ù tai, tàn bạo, lúc này cho dù là người trung thành với Tông Thủ nhất cũng tránh không được sĩ khí đê mê, Nho môn chưởng thư viện thiên hạ, truyền thừa kinh luân, dù chỉ là một người thoáng biết chữ thôi cũng rất là kính trọng.
Mà Tiên Thánh Chu Tử, ở rất nhiều nơi càng được tôn sùng là thần minh.
Đại Càn quản lý tuy là Man Hoang chi địa, nhưng cũng không ít người chịu ảnh hưởng. Cho rằng một trận chiến này, là cuộc chiến bất nghĩa, là quốc quân đã sai rồi, là Đại Càn không đúng
- Cục diện tuy gian nan, nhưng cô lại cho rằng trận chiến này, vẫn có chín thành phần thắng. Các ngươi không cần lo lắng, chỉ để ý hoàn thành nhiệm vụ là được. Các ngươi phải lo, là sau khi đại thắng trận chiến này.
Tông Thủ lại không giải thích kỹ càng, chỉ lặng lẽ nháy mắt ra hiệu, vung tay áo ý bảo.
Mấy người Tông Nguyên và Nhậm Thiên Hành thấy thế, lập tức hiểu ý. Bọn họ và Tông Thủ xa cách vài năm nhưng lúc này dù có muôn vàn lời muốn nói, chỉ sợ cũng không bằng Khổng Dao.
Bất quá càng là như thế, chẳng phải càng chứng minh Tông Thủ, tin tưởng mười phần sao.
Đều nhao nhao bật cười, sau khi có chút thi lễ liền đều lặng yên không một tiếng động rời khỏi lều.
Khổng Dao lại không phát giác khác thường, sau khi nghe vậy thần sắc yên tĩnh, cẩn thận nhìn lại bản đồ trên bàn.
Chín thành phần thắng?
Không thể so với những tướng lãnh dưới trướng, nàng thân là người bên gối của Tông Thủ, đối với nền tảng của Tông Thủ dù sao cũng biết được nhiều hơn...
Biết rõ tự tin của Tông Thủ đến cùng từ đâu mà đến, cũng chưa bao giờ lo lắng thắng bại trận chiến này.
Chính thức khiến nàng để ý là câu sau của Tông Thủ. Sau khi đại thắng? Câu này, đến cùng có ý gì?
Trầm tư thật lâu cũng khó giải, Khổng Dao đang muốn nói chuyện hỏi thăm lại phát giác eo thon của mình đã bị một đôi tay ôm lấy. Tông Thủ cũng từ phía sau lưng ôm lấy thân hình mình.
- Ai?
Khổng Dao lập tức mặt đỏ tới mang tai, bối rối nhìn chung quanh một chút. Sau khi phát hiện trong lều ngoại trừ nàng và Tông Thủ ra, đã không còn ai khác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó hổn hển, muốn thoát khỏi tay Tông Thủ.
- Phu quân ngươi làm gì thế? Còn không buông tay?
- Nguyên lai còn biết ta là phu quân?
Tông Thủ cười hắc hắc, ngậm lấy vành tai Khổng Dao, tinh tế liếm láp lấy.
Một tay thì không hề khách khí men lên trên, xoa này hai ngọn núi. Khổng Dao tuy liều mạng ngăn cản giãy dụa, nhưng khí lực sao so được với Tông Thủ?
Chỉ có thể liều mạng nắm chặt cổ áo, không cho Tông Thủ thăm dò vào.
Nhưng không ngờ Tông Thủ căn bản không kiên nhẫn, một tay xé rách áo ngực nàng, một cặp ngực hoàn hảo lập tức như thỏ con bật ra, bạo lộ trong không khí.
Khổng Dao trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ những người Nho môn kia ít nhất cũng có một việc nói đúng, đó chính là tên này hoang dâm vô đạo!
- Ưm
Tông Thủ không chỉ dùng một đôi tay lướt trên người nàng, con thi triển ra bảy cái hồ vĩ, kích thích lấy nơi mẫn cảm khắp toàn thân nàng.
Chỉ một cái chớp mắt, Khổng Dao liền cảm giác mình đã triệt để bị chiếm đóng rồi, dần dần ý loạn tình mê.
Nàng trống trải hai năm, lúc này tình dục liền bộc phát ra như hồng đào. Nhưng vẫn nói quanh co:
- Người ta là thống soái toàn quân, phu quân ngươi xằng bậy như vậy còn gì là uy nghiêm của ta nữa? Về sau còn thể diện nào đi thống soái toàn quân? Phu quân ngươi, ngươi đã lập ta làm soái, như vậy trong quân trận phải nghe theo lời ta mới được!
Tông Thủ lúc này mới chợt hiểu, thầm nghĩ thì ra là vậy. Từ hắn nhập doanh, Khổng Dao lạnh như băng, là vì bảo hộ tôn nghiêm của mình. Hại hắn cho rằng, cô nàng này đang tức giận hắn chứ!
- Sao không nói sớm?
Tông Thủ trong lòng còn có áy náy, thu hồi hồ vỹ lại. Cánh tay đang vuốt ve bộ ngực cũng trung thực lại..., lưu luyến rút về, ngược lại thay Khổng Dao sửa sang lấy quần áo.