Một lát sau, trong con ngươi của Hiên Viên Y Nhân bỗng nhiên sáng lên, khẽ cười nói:
- Hắn đã sớm lường trước rồi!
Nguyên Định tức thì ngạc nhiên, hoàn toàn không biết những lời này của Hiên Viên Y Nhân, rốt cuộc là có ý gì.
Lúc này Hiên Viên Y Nhân lại lâm vào trầm ngâm. Ở trong tâm niệm, tất cả đều là ý nghi hoặc.
Không nghĩ ra những người kia, vì sao lại phải như thế?
Chưởng giáo tông môn, nghe ra tựa hồ là nhất phái tôn sư. Kỳ thật bất quá chỉ
là quản sự của Đan Tuyền tông ở trong Vân Giới mà thôi.
Những
người kia rốt cuộc là có dụng ý gì? Thật sự cho rằng có thể mưu đoạt
quyền hành Đan Tuyền tông, tiền bối tông môn ở vực ngoại, chính là cũng
chẳng quan tâm, tùy ý bọn hắn muốn làm gì thì làm?
Thật sự khó hiểu.
Gần kề nửa ngày sau, ở phương bắc Đông Lăng Vân Giới là Thượng Tiêu linh
phủ, mà chỗ cao nhất của linh sơn này chính là Lăng Tiêu bảo điện.
Hàn Nghịch Thủy cầm một trương đạo phù ở trong tay, giống như có điều suy nghĩ.
- Nói như vậy, Đan Tuyền tông đã đáp ứng?
Trong điện đường này, chỉ vẻn vẹn có hai người, ngoài Hàn Nghịch Thủy ra,
cũng chỉ có một vị huyền bào lão giả, đang ngồi trên bồ đoàn ở vị trí
chủ vị. Con mắt lúc này, đang nửa mở nửa khép.
Có tư cách ngồi ở chỗ này, chỉ có chưởng giáo Thượng Tiêu Tông Nguyên Không đạo nhân.
- Đúng vậy! Là Ách Đan đạo nhân của Đan Tuyền tông tự mình hồi âm.
- Ách Đan? Người này là Đan Pháp trưởng lão của Đan Tuyền tông, địa vị
gần với chưởng giáo, những vì sao lại không phải là Minh Đan?
- Nếu là Minh Đan, nhất định sẽ không đáp ứng, bất quá vì sao lại cần phải là hắn?
Nguyên Không đạo nhân cười cười:
- Loạn bên trong Đan Tuyền tông đã sinh ra, đại loạn sắp tới, mấy vị kia
vội vã đem Hiên Viên Y Nhân đưa tới, ước chừng là không muốn nàng nhúng
tay vào chuyện của tông môn.
- Kỳ thật đệ tử sớm đã không thèm để ý đến Hiên Viên Y Nhân kia nữa rồi.
- Ta biết! Chỉ là muốn thúc giục tên Tông Thủ kia ứng chiến mà thôi!
- Không phải nói, Nguyên Vô Thương cũng không đáp ứng, ngược lại đem Canh Vi Tử của Lăng Vân Tông, chém chết tại chỗ.
- Đã đổi người khác rồi! Đao Quân Lý chưa về, ở trong Vân Giới, tuy có
Lục Tuyệt Kiếm, nhưng cũng có hai người dùng đao, không kém Nguyên Vô
Thương cùng Tuyệt Dục! Quân thế Càn Thiên cường thịnh, danh tướng như
mây. Mà một phương Thiên Thành Minh, cho tới bây giờ vẫn đang chia rẽ.
Đại quân đánh trận sẽ có phong hiểm, mà nếu Đông Lâm chư tông chúng ta
tùy tiện nhúng tay vào chiến sự, nói không chừng sẽ dẫn động Ma môn cùng với các tông môn thánh địa khác nhúng tay vào. Chẳng bằng đưa hắn tới,
đem quân lực của Càn Thiên Sơn, đều bao vây tiêu diệt ở dưới núi Thượng
Tiêu Sơn.
Thấy Hàn Nghịch Thủy vẫn là nhíu mày không nói, Nguyên Không lại là cười cười:
- Cứ yên tâm! Tình hình hiện nay, ngươi đã biết hết, chẳng lẽ cảm thấy
Tông Thủ kia, còn có lực lượng đảo lộn càn khôn? Cũng không cần lo lắng
Long Snhr, lần này không chỉ là vị kia của Lăng Vân Tông, mà tổ sư của
Thượng Tiêu Tông chúng ta, cũng đồng dạng là đang trở lại. Lão nếu như
mà lại ra mặt, chính là tuổi thọ mấy thập niên cuối cùng, cũng chưa chắc là không thể. Tất nhiên sẽ không giống như chuyện ở Tụ Long Sơn hai năm trước.
Ba chữ ‘Tụ Long Sơn’ vừa lọt vào tai, trong mắt Hàn
Nghịch Thủy liền vô thức lộ ra vài phần oán giận. Lúc này hắn cũng không che lấp điều này ở trước mặt Nguyên Không.
Thời gian hai năm,
cái phẫn hận kia chẳng những không bị tiêu tan, ngược lại theo thời gian trôi qua, càng phát ra nồng đậm, khiến cho phiền muộn tồn ở ngực, mãi
mà không tiêu tan, đang không ngừng gặm nhấm từng thớ thịt của hắn.
Đối với Hiên Viên Y Nhân, hắn đã không còn quan tâm nữa, thậm chí là phẫn
hận. Mỗi khi nhớ đến hai năm trước, ở Tụ Long Sơn bị nhục nhã, Hàn
Nghịch Thủy ngay cả đêm cũng không thể say giấc.
Thở sâu một hơi, Hàn Nghịch Thủy có chút cúi người, ngưng thanh nói:
- Đệ tử cẩn tôn sư mệnh!
Trong ánh mắt, tràn ngập ý cảm kích.
Sỉ nhục của hai năm trước, lúc này đây, hắn sẽ đích thân trả lại cho Tông Thủ kia!
Ân oán giữa hai người, là bởi vì tràng hôn sự này mà khởi lên, cuối cùng là thân thể toái diệt, mất hết mặt mũi.
Lúc này đây, hắn muốn ở trước mặt Tông Thủ, đem Hiên Viên Y Nhân lấy đến!
Lại để cho kẻ này, cũng nếm thử tư vị mỗi này thống khổ phần tâm. Không
đúng! Người kia, ước chừng là không được lĩnh hội rồi, thật là tiện nghi cho hắn.
Lần này thần sắc Hàn Nghịch Thủy biến hóa, Nguyên Không đều nhìn thấy cả, lại từ từ nhắm hai mắt khe khẽ thở dài:
- Sự tình hai năm trước, cũng là do ta quá mức qua loa, mới khiến cho
ngươi chịu nhục. Sư tôn ta, nhưng vẫn luôn thấy hổ thẹn trong lòng. Lần
này nếu có thể đem đoạn ân oán này, có thể khiến cho ngươi diệt hết khúc mắc, đó là không thể tốt hơn.
Phía đông Đông Lăng Vân Giới, trong nội thành Long Tượng.
Long Tượng thành chủ Dương Phàm, tương tự cầm trong tay một trương đạo phù, thần sắc cũng đang biến ảo.
- Cuối cùng cũng đến rồi sao? Hả? Lệnh Long Tượng sơn thành chọn lựa tinh nhuệ, hợp thành cùng chư bộ, tiến về Thượng Tiêu Sơn. Lệnh Hùng Ngọc
làm thống soái, tiết chế chư bộ, suất quân vào phía tây Càn Thiên Sơn.
Ha ha, rất tốt.
Tuy là nhẹ giọng cười, nhưng trong con ngươi Dương Phàm, lại tràn ngập lãnh ý.
Lăng Vân Tông này, đến cuối cùng là vẫn không yên tâm về hắn.
Dưới Càn Thiên Sơn vây giết Tông Thủ, chính là sự tình vất vả. Sau đó nhiều
nhất, Đông Lâm chư tông sẽ cấp cho ta một chút ngon ngọt.
Mà ngược lại Hùng Ngọc bên kia, công thành đoạt đất, chỗ tốt vô số.
Đây là không muốn thế lực Long Tượng Sơn hắn lại khuếch trương thêm.
Chợt về sau, Dương Phàm liền không đi để ý việc này. Tình hình này, cũng là trong dự kiến của hắn.
Nếu như Lăng Vân Tông thật sự yên tâm, hắn mới phải nghi thần nghi quỷ.
Lúc này đây, đã có thể vây đánh Càn Thiên Sơn này, cường địch có khả năng nhất thống Vân Giới, đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
- Tông Thủ!
Mạnh mẽ nắm tay lại, thanh âm tràn ngập hận ý này cơ hồ là từ trong hàm răng của Dương Phàm, mỗi chữ mỗi câu phun ra.
Vẫn nhớ rõ hai năm trước, thị nữ thanh mai trúc mã của chính mình, chết thảm dưới kiếm của Nhược Thủy.
Hết thảy hôm nay, cũng có thể chấm dứt.
Trong lòng lại hơi động, cầm lên một cái trương phù khác. Có chút nghi hoặc,
cũng không biết là Tông Thủ kia rốt cuộc là làm thủ đoạn gì, rõ ràng có
thể chiêu mộ được rất nhiều cửu giai tu sĩ.
Đây chẳng lẽ là đi tìm chết?
Bất quá ước chừng, cũng là không sao.
- Ắt xì hơi…!
Ở trong Hàm Yên cung của Càn Thiên Sơn, Tông Thủ mạnh mẽ nhảy mũi một cái, mà theo đó từ trong nhập định tỉnh lại.
Trong lòng âm thầm kỳ quái, nghĩ rằng hôm nay là như thế nào? Lấy tu vi của
mình, gần đây cũng chưa từng bị trọng thương suy yếu, không thể nào có
thể cảm mạo được. Nhưng mà lại hắt xì không dứt, làm sao lại có nhiều
người nghĩ về hắn như vậy.
Lại nói tiếp, cảm xúc trong lồng ngực
của mình cũng đúng là thay nhau nổi lên, không cách nào bình tĩnh được.
Đây chính là Võ tu Linh sư, khi đến lúc cao thâm sẽ có ‘Tâm triều cảm
ứng’ ?